Bọn hắn sợ nha, lương thực dễ dàng như vậy, nhiều như vậy, bọn hắn tích trữ hàng lương thực sẽ càng ngày càng không đáng tiền, còn không bằng nhân lúc giá cả bây giờ còn có thể, ra tay sớm một chút.
Ở hiện đại, đây chính là phá giá, tập đoàn lớn dùng uy quyền và lực lượng tuyệt đối để chiến tranh giá cả, ép chết các xí nghiệp nhỏ.
Một động tác này của Tô Vân Thanh đã trực tiếp bức ép các nhà buôn bán lương thực cỡ nhỏ, cỡ trung đến bờ phá sản.
Mấy nhà buôn bán lương thực lớn cũng hao tổn không ít, thua lỗ gần chết, nếu không có thế gia chèo chống, đoán chừng hững người buôn bán lương thực này đã nhảy lầu rồi, ban đầu bọn hắn tích trữ rất nhiều lương thực ở giá cao, bây giờ không bán được, ngươi không bán tự nhiên sẽ có rất nhiều người bán, ngươi cứ tích trữ lương thực, nói không chừng chỉ đợi ngày mốc meo.
Giá lương thực, từ hai mươi đồng một cân, xuống đến hiện tại là bảy đồng một cân, trong mấy quyển sách còn nói là giá cải trắng, mặc dù nói thời gian này Tô Vân Thanh có thua thiệt một chút, nhưng lại âm thầm nhận được không ít lương thực với giá thấp, lương thực tích trữ bây giờ đã tăng lên gấp đôi.
Phải biết loại lương thực này, bình thường có tiền cũng không tích trữ được.
“Thêm chút nữa thì thu tay về đi, ngươi muốn lương thực, hà tất phải tranh lời với dân, còn tiếp tục hạ giá nữa, cuối cùng người chịu khổ chỉ có dân chúng.
” Vẻ mặt Phượng Khương Trần lạnh nhạt, rõ ràng không hăng hái lắm, có một phần là giả vờ, cũng có một phần áy náy trong lòng.
Là người hiện đại, nàng biết rõ tổn hại của việc phá giá, có lẽ lúc mới bắt đầu người dân sẽ buôn bán kiếm lời, nhưng khi các tập đoàn lớn lợi dụng cuốc chiến giá cả này, sau khi làm những người cạnh tranh phá sản sẽ trở thành nhà độc quyền, đến lúc đó sẽ điên cuồng tăng giá, hơn nữa sẽ ngày càng tăng cao, đến lúc đó người chịu khổ chỉ có dân chúng nói chung.
Lại nói lương thực có hạn, nếu như Tô Vân Thanh dọn sạch lương thực trên thị trường, đến lúc đó trên thị trường không có lương thực, giá cả khẳng định sẽ tăng vọt, đến lúc đó bách tính phải làm sao bây giờ?
Tuy nói đầu năm nay, bách tích nói chung chỉ có thể ăn đồ ăn thô, mỗi loại gạo, lúa mạch đều đã mang đi bán, nhưng theo giá gạo giảm, những lương thực thu hoạch khác sẽ tăng lên, lương thực thu được của Tô Vân Thanh có thể chống đỡ được đến vụ thu hoạch lương thực năm sau là được rồi, không cần phải cạnh tranh hung ác.
“Ôi… Sao cách nói của ngươi giống Cửu Khánh thế.
” Tô Vân Thanh phiền muộn, đêm qua Lam Cửu Khánh cũng muốn hắn thu tay về, hắn không cam tâm, có được lương thực dễ dàng như vậy, không thu về nhiều là có lỗi với bản thân.
Hôm nay đến tìm Phượng Khương Trần là hi vọng Phượng Khương Trần có thể đứng về phía hắn, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Phượng Khương Trần sẽ đồng ý với hắn tiếp tục xào xuống dưới, nhưng không ngờ… Được rồi, quả nhiên là cùng một loại người, hắn là thương nhân chỉ thấy lợi ích trước mắt, nghĩ nhân lúc giá cả lương thực đang thấp thì thu về nhiều một chút.
Lam Cửu Khánh? Lâu rồi mới nghe thấy cái tên này, nàng nhớ rõ lần gặp mặt trước là lúc ám sát, chính là Lam Cửu Khánh đã ra tay cứu nàng: “Hắn vẫn khỏe chứ?”
‘Ngươi đang quan tâm hắn sao?” Tô Vân Thanh lộn xộn trong gió, chẳng lẽ giữa hai người này đã có nhân tình lúc mà hắn không biết?
“Không có.
” Vừa nói ra khỏi miệng, Phượng Khương Trần liền thấy hối hận, đối mặt với ánh mắt kì quái của Tô Vân Thanh, Phượng Khương Trần bình tĩnh đối mặt, không có sự xấu hổ và vội vàng của người bị bắt quả tang:”Hỏi một chút thôi.
”
Hừ, có quỷ mới tin.
Tô Vân Thanh có thể khẳng định giữa Phượng Khương Trần và Lam Cửu Khánh nhất định có gì đó, nhưng nghĩ đến thân phận của hai người này, còn hoàn cảnh này, Tô Vân Thanh đè sự hiếu kì trong lòng xuống: “Gần đây hắn bận rất nhiều việc.
Về chuyện tỷ thí với Tô Quán, ta có thể giúp được gì cho ngươi không?”
“Không cần, chính ta sẽ xử lý.
” Cầm kỳ thư họa nàng gần như không biết, so cái gì mà so.
Phượng Khương Trần thật sự không để chuyện này trong lòng, đối với Tô Quán mà nói, cuộc tỷ thí này là để chứng minh, nữ nhi của Tô gia ở Nam Lăng ưu tú đến mức nào, Tô Quán không thua nổi.
Nhưng đối với nàng mà nói, đơn thuần là một câu của Cửu hoàng thúc rước lấy phiền phức cho nàng, nàng có thể thua, đương nhiên nàng sẽ cố hết sức để thắng, bời vì từ thua thật không dễ nghe, nhất là thua trên tay nữ nhân Tô Quán kia.
“Ngươi có chắc chắn sẽ thắng Tô Quán không?”