Phượng Khinh Trần thực sự không hiểu trên người nàng có điểm gì đáng giá, khiến Tạ hoàng quý phi ra tay như thế…
Tạ quý phi không phải là Phượng Khinh Trần, hoàng hậu còn phải nể mặt nàng ta ba phần, công chúa An Yên làm sao dám chống đối với nàng ta.
Bị Tạ hoàng quý phi làm cho nghẹn họng, công chúa An Yên rơi vào tình thế khó xử, đứng tại chỗ cắn môi đầy ấm ức.
Hoàng hậu không hài lòng tỏ ý trách móc rất rõ ràng, Phượng Khinh Trần tưởng rằng Tạ hoàng quý phi sẽ dừng tại đây, không ngờ Tạ hoàng quý phi vỗ mặt bàn mắng: “Nô tài to gan, các ngươi hầu hạ thế nào đấy, công chúa tiến vào cũng không thông báo một tiếng.”
Chén trà trên bàn run lên, nước trà bắn tung tóe khắp bàn, trong điện trở nên căng thẳng, cung nữ phía sau Tạ hoàng quý phi quỳ xuống nói: “Xin nương nương tha tội.”
“Tha tội? Ngươi bảo bổn cung làm sao tha tội cho các ngươi, công chúa đến các ngươi lại dám không thông báo, ăn gan hùm mật báo hết rồi à? Phải biết rằng công chúa không hành lễ với bổn cung là chuyện nhỏ, nhưng nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của công chúa.
Công chúa sắp gả tới Bắc Lăng, nếu để hoàng đế Bắc Lăng biết được, các người có chết một trăm lần cũng không đủ.”
Bên ngoài là răn dạy nô tài của mình, nhưng trên thực tế muốn làm khó hoàng hậu, khiến công chúa An Yên bị mất mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Bình công chúa lúc đỏ lúc trắng, nàng ta đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới hành lễ trông yếu đuối khó nói nên lời.
Phượng Khinh Trần bội phục, thật lòng rất khâm phục nữ nhân trong hậu cung giết người không thấy máu.
Có điều, Phượng Khinh Trần không hiểu Tạ quý phi có cần thiết phải làm mích lòng hoàng hậu và công chúa An Yên đến vậy không.
Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, cũng là người có nhiều tài nguyên nhất, cho dù Tạ hoàng quý phi có nhà họ Tạ chống lưng, trong bụng đang mang long thai.
Nhưng như công chúa An Yên nói, đứa con trong bụng này là công chúa hay hoàng tử vẫn chưa xác định được, kể cả là hoàng tử thì sao, có thể trưởng thành hay không cũng là một vấn đề.
Tất nhiên, đây không phải là những vấn đề Phượng Khinh Trần cần quan tâm, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào hoàn cảnh như hoàng hậu hay Tạ hoàng quý phi, quá mệt mỏi.
“Chỉ là vài nô tài thôi mà, quý phi muội muội đang có thai, vẫn nên bảo trọng sức khỏe.” Tạ hoàng quý phi cố chấp không tha làm hoàng hậu rất không vui, nụ cười trên mặt hoàng hậu cứng đờ, vì người làm sai trước là công chúa An Yên, ngoài cười ra bà ta chỉ có thể cười.
“Đa tạ hoàng hậu tỷ tỷ quan tâm, hai ngày nay cơ thể của muội muội quả thực cảm thấy hơi khó chịu, hoàng hậu tỷ tỷ nói rất đúng, muội muội phải giữ gìn sức khỏe.
Vậy muội muội sẽ không quấy rầy hoàng hậu tỷ tỷ, muội dẫn Khinh Trần lui xuống trước, nhờ Khinh Trần bắt mạch giúp muội.
Còn trận tỷ thí năm ngày sau giữa Khinh Trần và Tô Quán, muội muội tin có hoàng hậu tỷ tỷ ở đây, Khinh Trần nhất định sẽ chiến thắng.”
Tạ hoàng quý phi vừa nói xong, cung nữ sau lưng lập tức tiến lên đỡ nàng ta dậy, như thể Tạ hoàng quý phi là cục đậu hủ phải cầm thật cẩn thận.
Tất nhiên dù Tạ hoàng quý phi là đậu hủ, cũng là cục đậu hủ đắt tiền nhất, ai bảo trong bụng nàng ta đang mang thai con của hoàng thượng.
“Khinh Trần, đi thôi!” Tạ hoàng quý phi quay người mỉm cười với Phượng Khinh Trần, nhưng lại khiến Phượng Khinh Trần lạnh sống lưng.
“Dạ nương nương, hồi hoàng hậu, công chúa điện hạ, Khinh Trần xin cáo lui!” Phượng Khinh Trần chắp tay hành lễ, được nhanh chóng rời khỏi cung của hoàng hậu, Phượng Khinh Trần cũng chưa mừng vội, nàng biết rõ Tạ quý phi là kiểu người không có lợi ích sẽ không tích cực như vậy.
Tạ hoàng quý phi vác cái bụng to như thế từ Chiêu Yên điện chạy tới cung của hoàng hậu không phải vì kiếm nàng đâu, mặt mũi nàng chưa lớn đến vậy.
Quả nhiên, Tạ hoàng quý phi chưa bao giờ là người làm việc tốt mà không cần người khác báo đáp.
Vừa tới Chiêu Yên điện, nàng ta đã cho người hai bên lui xuống, chỉ giữ lại tâm phúc của ở đây và nói ra mục đích của mình.