Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 917






Năm ngày sau, nàng phải so tài với Tô Quán, mặc dù đây là chiến thư nhà họ Tô gửi cho Phượng Khinh Trần, nhưng… Chiến thư này không phải gửi tới tay Phượng Khinh Trần nàng mà gửi tới tay hoàng thượng.

Hoàng thượng nhận thách thức thay nàng, điều này cũng nói rõ một điều đây không chỉ là cuộc chiến giữa nàng và Tô Quán, mà là cuộc đối đầu giữa Nam Lăng và Đông Lăng.
Trận đấu so tài đầu tiên tổ chức vào năm ngày sau, Hoàng hậu và công chúa An Yên dù rất muốn, cũng không dám xử phạt nàng về thể xác, nếu vì lý do đó mà nàng không thể dự thi thì hoàng hậu và công chúa An Yên sẽ rất thê thảm.
Phượng Khinh Trần rốt cuộc cũng hiểu được tại sao hoàng hậu không để nàng quỳ lâu, nàng còn tưởng rằng hoàng hậu phát lòng từ bi.


Hóa ra là có điều kiêng dè, nữ nhân hậu cung quả nhiên thật đáng sợ.
Tuy nhiên, Phượng Khinh Trần đã quên rằng không thể dùng cách xử phạt về thể xác nhưng có thể công kích bằng lời nói.

Trong khoảng thời gian này, công chúa An Yên bị Phượng Khinh Trần chọc tức nhiều lần, sao có thể bỏ qua cho nàng.
Bị xấu mặt ở Thú Uyển, đi hòa thân ở Bắc Lăng, công chúa An Yên đều tính hết những món nợ này lên đầu Phượng Khinh Trần, nhìn thấy sự bình tĩnh của Phượng Khinh Trần, công chúa An Yên càng tức giận hơn: “Phượng Khinh Trần, bổn cung rất chờ mong trận so tài giữa ngươi và Tô Quán vào năm ngày sau.
Để đánh bại Tô Quán, ngươi có thể suy nghĩ kĩ xem nên xin món đồ gì từ chỗ mẫu hậu ta.
Tất nhiên đây là cơ hội tốt, trong cung có rất nhiều đồ thượng hạng.

Ngươi có thể nhân cơ hội mở mang tầm mắt, kẻo đến chết vẫn là đồ nhà quê không có kiến thức.”
Công chúa An Yên càng nhìn càng thấy Phượng Khinh Trần đáng ghét, Phượng Khinh Trần chỉ là một cô nhi chẳng có gì sánh bằng nàng ta, nhưng vẫn sống tốt hơn nàng ta.


Mình đường đường là một công chúa phải đến hòa thân ở Bắc Lăng, càng nghĩ trong lòng nàng càng cảm thấy không công bằng.
Vì sao người đi Bắc Lăng hòa thân lại là mình, mà không phải là Phượng Khinh Trần.
“Đa tạ lòng tốt của công chúa, Khinh Trần nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ dùng thứ gì để không đánh mất thể diện của Đông Lăng ta!” Phượng Khinh Trần lười so đo với công chúa An Yên.
Công chúa An Yên chỉ nổi điên được vài tháng nữa thôi, đợi sau khi nàng ta đến Bắc Lăng có dễ chịu được hay không còn chưa biết trước, chưa kể dân Bắc Lăng hung hãn chỉ cần nghĩ đến thời tiết tuyết rơi quanh năm là đủ khiến công chúa được chiều chuộng này không chịu được.
Công chúa tôn quý nhất Đông Lăng thì sao, cũng bị cha mình coi như hàng hóa đẩy ra ngoài để trao đổi, cao quý trước khi xuất giá thì thế nào? Sau khi xuất giá vẫn phải làm theo quy định của nhà chồng.
Phượng Khinh Trần không phải là thánh mẫu, lúc nàng biết tin hôn sự của công chúa An Yên và Bắc Lăng Phượng Khiêm đã định, nàng không cảm thấy tình ngược lại có chút hả hê.

An Yên công chúa nên cảm thấy may mắn vì nàng chưa bỏ đá xuống giếng.
Công chúa An Yên không hiểu lời Phượng Khinh Trần có ý gì nhưng hoàng hậu hiểu rõ, thấy công chúa An Yên không phục còn muốn cãi lại, hoàng hậu nhìn nàng ta bằng ánh mắt cảnh cáo, thành công chặn miệng công chúa, bà ta nói: “Phượng Khinh Trần, ngươi đã nghĩ ra muốn xin thứ gì chưa?”
“Bẩm hoàng hậu nương nương, như công chúa nói, Khinh Trần chỉ là một kẻ quê mùa thiếu kiến thức đâu thể hiểu được những thứ đó.


Công chúa điện hạ còn nói đồ trong cung rất quý giá, xin hoàng hậu nương nương cứ ban thưởng cho Khinh Trần món nào cũng được để Khinh Trần có thể so tài với Tô Quán một trận.” Muốn khích nàng mở miệng sao? Thủ đoạn của công chúa An Yên còn non lắm, Phượng Khinh Trần không khách sáo đá ngược trái banh trở về.
Công chúa An Yên mở to hai mắt, rõ ràng nàng ta không ngờ Phượng Khinh Trần sẽ nói như vậy, hoàng hậu nương nương cũng rất buồn bực, Phượng Khinh Trần nói thế khác nào ép bà ta?
Phượng Khinh Trần tự mình chọn đàn hay cờ, dù tốt hay xấu là việc riêng của nàng.

Nhưng bảo bà ta chọn, hoàng hậu có thể chọn thứ gì tốt cho Phượng Khinh Trần chứ?
Đừng nói phía Cửu hoàng thúc không đồng ý, thậm chí hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Hay, hay cho một Phượng Khinh Trần, vốn tưởng rằng đào một cái hố để Phượng Khinh Trần nhảy xuống, ai ngờ tự mình rơi xuống hố.