Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 911






Mọi người đều bình đẳng trước cái chết, nhưng đối mặt với chi phí y tế cao, nàng ngay lập tức có thể chia ra được sáu đến bảy loại.

Nàng là thầy thuốc chứ không phải vị cứu tinh.

Đừng hy vọng xa vời rằng nàng không muốn sống.

Cô đem hết thảy ra đánh một canh bạc để cứu người, như vậy nàng sẽ không còn là Phượng Khương Tử nữa mà là một kẻ ngốc.

Trong y viện, một ngày nào đó, nếu không đủ khả năng chi trả viện phí và phải ngừng điều trị, liệu nàng còn có thể giúp một hay mười bệnh nhân đang chờ chết không?
Theo thời gian, mọi người sẽ bị tê liệt và nàng không thể để mọi bệnh nhân đều đau khổ.

Để được điều trị kịp thời và hiệu quả, tất cả những gì nàng có thể làm là sử dụng những kỹ năng y tế tốt nhất rồi tự tay chữa trị cho bệnh nhân.

Nàng không thể kiểm soát người khác, nàng không phải là thượng đế…
Tâm trạng của Tây Lăng Thiên Vũ theo từng lời nói của Phượng Khương Trần mà lúc lên lúc xuống.

Hắn luôn đối với chính mình rằng phải bình tĩnh, phải thật lý trí, phải thật tự nhiên, điều chỉnh hơi thở, không thể để cho đối phương coi thường mình.

Nhưng khi hắn nghe thấy những lời của Phượng Khương Trần, hắn vẫn là không nhịn được mà hỏi : “Khương Trần cô nương, còn vấn đề ở chân của ta thì sao? Khi nào cô có thể làm chân giả để ta có thể đi bộ được như người bình thường.”
Hắn có tấm lòng lo lắng cho đất nước và nhân dân, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải có sức khỏe, năng lượng của Phượng Khương Trần có hạn nhưng trước hết phải làm chân giả cho hắn đã, hiện giờ hắn không thể quản đến cả những người khác được.
Con người ai cũng ích kỷ, và hắn cũng không ngoại lệ.
“Nhị hoàng tử, cách đơn giản nhất để lắp một bộ phận giả là cố định bộ phận giả vào phần chi còn lại với nhau.

Một bộ phận giả như vậy không thực tế lắm và có thể chỉ chịu được phần trọng lực có hạn.


Mà bộ phận giả mà ta sắp lắp cho người là kết nối trực tiếp vào cùng với xương cốt của người.

Mặc dù phương pháp này phức tạp nhưng nó có thể làm cho chân giả càng phù hợp hơn với cơ thể của người.
Ta sẽ thêm một chất liệu đặc biệt vào bộ phận giả.

Chất liệu đặc biệt này sẽ thẩm thấu vào da và tạo nên mô da theo cách đặc biệt.

Chất liệu sẽ ức chế chậm khả năng phát triển xung quanh chất liệu đặc biệt đó và cả hai sẽ liên kết chặt chẽ với nhau để làm cho chân giả chắc chắn hơn và thực tế hơn, người sẽ không cảm thấy khó chịu.

Khi nó lành hẳn, chân trái của người có thể đi lại hoặc thậm chí chạy nhảy như một người bình thường.”
Đây là một công nghệ mới do quân đội phát triển.

Nó được điều chế đặc biệt cho những người lính tàn tật với hy vọng bọn họ có thể có cuộc sống bình thường sau khi rút lui khỏi chiến trường.


Kết quả, nàng lại không sử dụng những người lính tàn tật mà sử dụng cho vị Nhị hoàng tử này.
Trái tim của Tây Lăng Thiên Vũ rốt cuộc có thể buông xuống, nếu không có Cửu Hoàng thúc ở bên cạnh, anh thật sự muốn bước tới ôm Phượng Khương Trần vào vào lòng, cảm ơn nàng.
“Khi nào, ngươi khi nào thì có thể bắt đầu làm?”
Hắn muốn đứng lên đi lại như người bình thường, hắn đã suy nghĩ mất mười lăm năm, từ khi lên năm tuổi gặp chuyện không may đó, hắn vẫn luôn ấp ủ hy vọng vào một lúc nào đó có thể lần nữa đứng lên.
Phượng Khương Trần không nói, ngược lại là trên giấy trắng vẽ vài nét, sau đó xé tờ giấy trắng đưa ra: “Nhị hoàng tử, đây là yêu cầu của ta.

Khi nào chuẩn bị xong, nói cho ta biết, ta luôn có thể làm được.
Ngoài ra, người phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt, dù chỉ là một bộ phận chân giả nhỏ nhưng nếu sơ suất vẫn có thể mất mạng.”
Ví dụ như nhiễm trùng hậu phẫu, đặc biệt là bộ phận giả mà Tây Lăng Thiên Vũ sử dụng sẽ liên kết đến xương, khả năng nhiễm trùng sẽ cao hơn.
Tây Lăng Thiên Vũ nhanh chóng nhìn lướt qua một lần, sau đó đọc kỹ lại, không cần bút lông, nét chữ của Phượng Khương Trần vẫn rất tốt, có sức sống và mạnh mẽ, không giống nét chữ của một nữ nhân.
“Ba ngày nữa, trong vòng ba ngày, ta sẽ làm tốt, ta sẽ thực hiện tất cả những yêu cầu mà người đã viết ở trên.”
Tây Lăng Thiên Vũ rất nóng lòng, nếu không phải Phượng Khương Trần yêu cầu quá nhiều, hắn đã muốn để bắt đầu ngay trong ngày hôm nay.