“Cô nương thật quan tâm đến Cửu Hoàng thúc.” Tây Lăng Thiên Vũ cười nói, trong lời còn ẩn ý đem theo sự hâm mộ.
Cửu Hoàng thúc trên mặt không chút biểu cảm, khóe môi hơi cong lên, không nhìn kỹ cũng không thấy rõ, nhưng độ cong khóe miệng đã dừng lại ở đó trong giây tiếp theo.
Phượng Khương Trần nói: “Nhị hoàng tử suy nghĩ nhiều quá rồi, Khương Trần chỉ mong đền đáp ân tình của Cửu Hoàng thúc, để không cần phải tính toán thêm lần nữa.”
Vẻ mặt Cửu Hoàng thúc sững lại, hé môi muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phượng Khương Trần, cuối cùng không nói gì, trong lòng chỉ thầm mắng Phượng Khương Trần không biết suy nghĩ.
Cái gì nói là tính kế nàng? Tính kế nàng là vì nàng là Phượng Khương Trần, khi hắn rảnh rỗi không có việc gì làm thì các loại chó mèo đều sẽ tìm đến nàng.
Tính kế nàng, Là bởi vì muốn đem nàng để ở trong lòng, vì hắn tin nàng đủ tư cách để cùng hắn vượt qua những thăng trầm bão tố.
Nếu hắn không tin rằng Phượng Khương Trần có khả năng đối phó với những trường hợp khẩn cấp, trong lòng hắn sẽ không phải chuyện nào cũng suy nghĩ đến Phượng Khương Trần.
Hắn chỉ muốn kéo Phượng Khương Trần vào thế giới của mình và không để nàng ở quá xa hắn Nhưng người phụ nữ này lại không đánh giá cao nó chút nào.
A… Tây Lăng Thiên Vũ sững sờ, không ngờ Phượng Khương Trần lại nói lời thô bạo như vậy, lại càng không ngờ là Cửu Hoàng thúc lại không nói gì.
Hiện tại hắn ta đã hiểu rõ quan hệ giữa hai người này, e rằng không phải bình thường cũng không hoàn toàn giống nhau, những lời đồn đãi bên ngoài cũng không đủ cho thấy quan hệ giữa hai người.
Một người cưng chiều, sủng ái, quan tâm nhau, nhưng lại cạnh tranh lẫn nhau, không ai chịu phục ai, không ai chịu việc mình bị thua đối phương.
Tây Lăng Thiên Vũ nhìn hai người đang đánh nhau bằng ánh mắt, lần đầu tiên nở nụ cười chân thành nhất trong đêm nay.
Hắn ta linh cảm cho dù có chuyện gì xảy ra, hai người cũng sẽ không thực sự làm tổn thương nhau, cả đời này có một người như vậy, cũng sẽ không uổng phí một đời… Hắn ta hâm mộ, cũng ghen tị…
“Khương Trần cô nương, vấn đề ở chân của ta còn có thể cứu vãn được không?”
Tây Lăng Thiên Vũ nhìn thấy Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đã hoàn toàn rơi vào thế giới của hai người, đành phải lên tiếng nhắc nhở rằng ở đây vẫn còn có người thứ ba, hắn ta là nhân vật lớn như vậy, thật không ngờ lại bị bọn họ hoàn toàn bỏ qua…
Là cứu chứ không phải là chữa bệnh, Tây Lăng Thiên Vũ là một người thông minh, hắn ta biết rõ ràng hoàn cảnh hiện tại của mình.
A… Gương mặt của Phượng Khương Trần trở nên cứng đờ, nàng lại thực sự vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến công việc.
Phượng Khương Trần quay người hoàn toàn không để ý đến Cửu Hoàng thúc, nói với Tây Lăng Thiên Vũ: “Nhị hoàng tử, chân trái của người đã bị hoại tử rất nghiêm trọng, không thể điều trị được, muốn khôi phục lại như trước đây hoàn toàn không có khả năng…”
“Ta hiểu rồi…”
Tây Lăng Thiên Vũ vốn dĩ có một chút hy vọng.
Nghe thấy lời nói của Phượng Khương Trần, nụ cười trên mặt hắn ta lập tức biến mất, không đợi Phượng Khương Trần nói xong, hắn ta đã cắt ngang lời của Phượng Khương Trần.
“Nhị hoàng tử, xin hãy để ta nói hết đã.” Phượng Khương Trần không thích điểm này ở bệnh nhân, trên mặt mang vẻ cam chịu, nhưng thật ra chỉ là không thể tiếp nhận hiện thực.
“Ồ, ngươi tiếp tục đi…” Tây Lăng Thiên Vũ mất đi hứng thú, chân hắn không thể chữa lành, hắn còn có thể nghe lọt cái gì nữa…
Phượng Khương Trần không quan tâm, vẫn trầm giọng nói như cũ: “Mặc dù ta không thể để cho phần cơ thể đã hoại tử của người một lần nữa phát triển trở lại được, nhưng ta có thể khiến cho người có thể đi lại được như một người bình thường.”
“Cái gì? Phượng Khương Trần ý ngươi muốn nói là gì?”
Phượng Khương Trần đơn giản nói, nhưng những lời đó vào trong tai Tây Lăng Thiên Vũ nó lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Hắn kích động đứng bật dậy khỏi ghế, nhưng tiếc là lâu rồi hắn không đi bằng chân phải, chân hắn mềm nhũn thêm vào đó hắn di chuyển quá nhanh nên ngay lập tức đã ngã về phía trước.