“Thầy thuốc không xử lý đúng cách sao? Khương Trần cô nương là có ý gì?”
Tây Lăng Thiên Vũ tự động bỏ ngoài tai những lời sau.
Hắn đã biết chân trái của mình không thể mọc lại được.
Bây giờ hắn chỉ mong có thể cử động được tứ chi của mình, nhưng liệu nó có thể thành công, điều này vẫn còn rất khó khăn.
“Chính là nghĩa trên mặt chữ.
Các thầy thuốc đã điều trị vết thương cho người hoặc là một lang băm hoặc là đã nhận tiền của người ta, lý do tại sao chân trái của người lại bị phế bỏ chính là vì thầy thuốc đã có một vấn đề trong khi sửa chữa nó cho người, gây thêm thương tích lần thứ hai.”
Phượng Khương Trần là một người điển hình khi gây chuyện cũng không sợ gặp phải phiền phức, dưới tình huống bình thường thầy thuốc không nói những lời như vậy, đặc biệt người bị thương lại là người hoàng tộc, không cần nghĩ cũng biết, đằng sau chuyện này chắc hẳn có rất nhiều vấn đề liên quan.
Lúc bình thường nàng sẽ không nói, nhưng hôm nay nàng lại thấy rất khó chịu, rất không thích chuyện này.
Lý do của sự khó chịu này rất đơn giản, Cửu Hoàng thúc đã lừa nàng và tìm đến cho nàng một bệnh nhân phiền phức như vậy để điều trị, không chỉ đưa cho nàng thêm phiền toái, mà người chịu trách nhiệm là nàng đây lại không có cách nào để bỏ qua nó cả.
Tất nhiên, điều này không phải là bệnh do nàng chẩn đoán.
Đây là cơ hội để có thể cải tà quy chính, xem xét kết quả của túi trị liệu thông minh.
Túi trị liệu thông minh đã tiến hành kiểm tra X-quang trên bắp chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ.
Từ phim, Phượng Khương Trần có thể kết luận, chân trái của hắn đã hoàn toàn bị phế bỏ, đó là do chấn thương lần thứ hai gây ra, là do con người tạo ra.
“Nguyên nhân chính là thầy thuốc, bọn họ cố ý để phế bỏ chân của ta?” Khuôn mặt trắng bệch của Tây Lăng Thiên Vũ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, đôi mắt như đọng nước cũng trở nên dữ tợn đến đáng sợ.
“Mẫu hậu, thì ra là mẫu hậu, tại sao…”
Tây Lăng Thiên Vũ trên trán toát mồ hôi lạnh, toàn thân co rút, thoạt nhìn còn tưởng rằng đó là động kinh, đến gần mới nhận ra là vì đau đớn đến mức toàn thân run rẩy, Phượng Khương Trần sợ hắn sẽ cắn chặt đầu lưỡi của mình, cầm lấy nắp tách trà trên bàn lên, nhét vào miệng Tây Lăng Thiên Vũ.
“Bình tĩnh đi.” Phượng Khương Trần ra hiệu cho Cửu Hoàng thúc giữ Tây Lăng Thiên Vũ lại, đồng thời xoa bóp bắp chân và duỗi chân tay của hắn.
Phải mất một lúc lâu sau, Tây Lăng Thiên Vũ mới khôi phục được bình tĩnh, nắp tách trà trong miệng hắn rơi xuống đất “Bốp” một tiếng, vỡ vụn dưới đất và dính máu.
“Ta, ta không sao.” Tây Lăng Thiên Vũ mặt trắng bệch thở dốc.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Phượng Khương Trần không nói thêm nữa, từ trong lời nói của Tây Lăng Thiên Vũ, có thể nghe ra bệnh ở chân của hắn có liên quan đến mẫu thân của hắn, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nữ nhân ở hậu cung thật sự rất đáng sợ.
Tuy nhiên, điều này không liên quan gì đến nàng, đối với Tây Lăng Thiên Vũ, hắn chỉ là một bệnh nhân, nàng chỉ tuân theo nguyên tắc của thầy thuốc mà nói ra đúng tình trạng của người bệnh.
Về bí mật ẩn phía sau của họ, thật xin lỗi, đó không phải là điều nàng cần quan tâm đến, nàng chỉ là một thầy thuốc.
“Khương Trần cô nương, cảm ơn cô.” Tây Lăng Thiên Vũ lau đi vết máu trên khóe miệng, do vừa mới giãy dụa kịch liệt, hai má của hắn phi thường ửng hồng, trong mắt cũng có sương mù, thoạt nhìn có chút phong tình, nhưng tiếc là hai người ở đây đều không hiểu mà thưởng thức.
“Đừng khách khí, đây là việc ta nên làm.
Nếu người muốn thì hãy cảm ơn Cửu Hoàng thúc, ta đã nợ người khác một ân huệ, vì vậy nên ta mới đến chữa trị cho người.” Phượng Khương Trần chỉ vào Cửu Hoàng thúc đang im lặng.
nàng không cần Tây Lăng Thiên Vũ nhớ tới chuyện tốt của mình, chỉ cần hắn nhớ được điều tốt của Cửu Hoàng thúc là được.