“Phải.”
Tây Lăng Thiên Vũ nở cười yếu ớt, nhưng Phượng Khương Trần lại nhìn thấy sự cô đơn và ảm đạm trong mắt hắn.
Và đáng buồn thay, còn có cả tia tức giận cùng khó xử.
Phượng Khương Trần không quan tâm.
Nhiều bệnh nhân như thế này, không còn hy vọng chữa trị, và trái tim của hắn chắc chắn sẽ bị bóp méo.
Trên thực tế, Tây Lăng Thiên Vũ và Vương Cẩm Lăng đang ở trong một tình huống rất giống nhau, chỉ khác là Vương Cẩm Lăng cởi mở hơn, thoải mái và còn vui tươi hơn Tây Lăng Thiên Vũ.
Vương Cẩm Lăng dù không nhìn thấy nhưng y vẫn rất yêu đời và quản lý cuộc sống của mình rất tốt, y không trách ông trời và người khác, đừng nói đến sự bất công của số phận.
Vương Cẩm Lăng luôn biết mình phải làm gì là tốt nhất cho bản thân, và y luôn biết cách biến nó thành hiện thực.
Khiến cuộc sống của mình luôn được vui vẻ.
Mặt khác, Tây Lăng Thiên Vũ thì không giống như vậy, Phượng Khương Trần rõ ràng có thể cảm nhận được sự u sầu và sự không cam lòng của đối phương, thậm chí có dấu vết của sự bi quan, chán thế gian.
Đây là tâm lý bình thường của bệnh nhân, nhưng vì nàng đã thấy một người bình tĩnh và điềm tĩnh như Vương Cẩm Lăng, Tây Lăng Thiên Vũ ở trong mắt của Phượng Khương Trần không khỏi có chút kém cỏi.
“Nhị hoàng tử, ta hiện tại muốn thay cho ngươi kiểm tra một chút, không biết có phải hay không, đối với ngươi sẽ cảm thấy bất tiện.” Phượng Khương Trần đặt cái hộp lên bàn, hỏi.
Tây Lăng Thiên Vũ đang định từ chối, thì đúng lúc Cửu Hoàng thúc nói: “Thiên Lâm, để cho nàng ấy xem.”
Từ cách mà Cửu Hoàng thúc dùng để xưng hô, Phượng Khương Trần hiểu rằng hai người có quan hệ tốt, chẳng trách Tây Lăng Thiên Vũ lại xuất hiện ở phía đông vào lúc này, hóa ra là ở đây để giúp chú Cửu Hoàng đối phó với Tây Lăng Thiên Lâm.
“Khương Trần cô nương xin cứ tự nhiên.”
Mặc dù hắn đã đồng ý, nhưng Phượng Khương Trần có thể nghe thấy sự khó chịu trong giọng điệu của đối phương.
Phượng Khương Trần chỉ coi như không biết, và tự nhiên ngồi xổm xuống dưới chân Tây Lăng Thiên Vũ.
Khi Phượng Khương Trần đi vào, ánh mắt của Cửu Hoàng thúc đã dán vào trên người Phượng Khương Trần, tự tin, nghiêm cẩn và lãnh đạm, Phượng Khương Trần có biểu hiện này khi đối mặt với vết thương, cho dù là người thân cận của nàng đi nữa.
Cũng thật lạnh lùng, như thể không có cảm xúc gì thêm.
Nàng ấy rõ ràng là rất ghét phải quỳ gối, nhưng khi nàng ấy muốn kiểm tra vấn đề về chân của Tây Lăng Thiên Vũ, nàng có thể vô tư ngồi xổm dưới chân của Tây Lăng Thiên Vũ, rõ ràng là một hành động khiêm tốn như vậy mà do Phượng Khương Trần làm ra nhưng người ta không dám xem nhẹ.
Đúng là một người phụ nữ đầy mâu thuẫn.
“Tất cả lui ra.”
Cửu Hoàng thúc biết Tây Lăng Thiên Vũ không thích quá nhiều người biết bệnh chân của mình, cho nên bảo những người khác trong phòng lui ra.
Phượng Khương Trần không nghĩ là có chuyện gì, một người càng có thực lực thì càng sợ người ngoài biết vết thương của mình, Phượng Khương Trần cầm ống quần của Tây Lăng Thiên Vũ lên, sờ soạng một cái, nhanh chóng trở lại bình thường.
Bàn chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ đã bị hoại tử hoàn toàn ở dưới bắp chân, còn bàn chân trái thì to bằng một đứa trẻ ba tuổi, gầy gò, chẳng trách Tây Lăng Thiên Vũ không thích bị mọi người nhìn thấy và không muốn chữa trị nó.
Không có cách chữa trị nào cho vết thương này.
Chẳng trách mà Cửu Hoàng thúc nói khi xem màn biểu diễn của nàng thì đầy mặt kinh ngạc, hóa ra lại là như thế này.
Phượng Khương Trần thấy rất khó hiểu.
Cửu Hoàng thúc nên biết rằng loại chấn thương này không thể chữa khỏi.
Làm thế nào hắn có thể dành rất nhiều công sức để đưa nàng đến để điều trị y? Liệu Cửu Hoàng thúc biết rằng nàng có thể nghĩ ra một cách?
Thật sự là việc kỳ lạ.
Phượng Khương Trần lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong lòng, lấy lại đôi giày và tất trên chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ không hề sợ bẩn, trong tay cầm chiếc chân trái gầy guộc của hắn, cẩn thận kiểm tra, túi trị liệu thông minh sớm cũng đã được mở ra, chỉ là, Phượng Khương Trần cũng có thể kiểm tra mà không cần đến túi trị liệu thông minh.