Nàng đã biết kế tiếp phải làm gì rồi!
Cụ thể là chuyện gì xảy ra với khế đất của Phượng phủ, Phượng Khương Trần cũng không dám xác định, chẳng qua dựa vào trực giác của phụ nữ cùng hiểu biết đối với hướng đi của hoàng thành, Phượng Khương Trần có thể khẳng định việc này là nhằm vào nàng, hơn nữa chuyện này chắc sẽ không thoát khỏi quan hệ cùng Tây Lăng Nhị hoàng tử được.
Đã tìm được nơi mấu chốt rồi, Phượng Khương Trần không hề sốt ruột, nàng càng sốt ruột tìm đường giải quyết đối phương sẽ càng cao hứng, sau khi Phượng Khương Trần từ Lục phủ trở về, liền không hề có hành động nào khác, giả vờ với người bên ngoài là nàng đã từ bỏ.
Tấn Dương hầu phu nhân cùng Ninh Quốc công thế tử đều nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem mấy bộ tòa nhà trên tay mình tới cửa cho Phượng Khương Trần tùy ý lựa chọn, Phượng Khương Trần cười cự tuyệt, nói là sau này nàng sẽ tự mình tìm một mảnh đất thích hợp để xây dựng lại Phượng phủ.
Phượng Khương Trần nhờ Tô Vân Thanh thuê giúp nàng cái tam tiến tòa nhà, ban đầu là nàng định mua, nhưng Phượng Khương Trần phát hiện chính mình không có tiền, Tô Vân Thanh tuy rằng hào phóng nói sẽ cho nàng mượn, nhưng Phượng Khương Trần cự tuyệt.
Phượng Khương Trần nàng lại không phải là chim hoàng yến bị người nuông chiều, thế nào cũng phải dựa nam nhân mới có thể sống sót, tiền thuê nhà là tiền khám bệnh Ninh Quốc công phu nhân đưa tới, một ngàn lượng, Phượng Khương Trần cũng không có khách sáo gì mà sảng khoái thu xuống dưới, bác sĩ thu tiền khám bệnh là chuyện bình thường.
Ngày mà nàng chuyển ra Tôn phủ, vẫn không có nhìn thấy Tôn Chính Đạo, chỉ có thể nói lời cáo biệt cùng với Tôn phu nhân, Phượng Khương Trần cảm giác Tôn Chính Đạo có việc gì đó đang gạt nàng, vài lần tìm hỏi lại bị Tôn phu nhân cười cười chuyển đề tài khác, hoặc là chỉ nói không có việc gì, quý nhân sinh bệnh, thân là người đứng đầu Thái Y Viện cho nên rất bận.
Phượng Khương Trần cũng không còn cách nào khác, nàng tuy cùng Tôn Tư Hành có danh là thầy trò, nhưng cũng không thể nhúng tay vào việc nhà người ta, chỉ nhắc nhở Tôn Tư Hành âm thầm chú ý một chút.
Đông phú tây quý, nam bần bắc tiện, nhà mới của Phượng Khương Trần chính là ở Tây khu hoàng thành, cách Tô phủ rất gần, hoàn cảnh u nhã, độc đáo tinh xảo, lục ý dạt dào, râm mát thoải mái, có hương vị Giang Nam tiểu viên, nói thật ra nơi này so với Phượng phủ cũng không kém là bao, Phượng Khương Trần cảm thấy tiểu viện này, càng thích hợp để nàng ở.
Tuy nhiên, tiểu viện có tốt đến đâu cũng không phải là nhà của nàng, Phượng phủ nàng thề nhất định phải ở!
Vào ở tiểu viện tây khu, Phượng Khương Trần liền đóng cửa an tâm sinh hoạt, tiểu viện có tỳ nữ Tô gia đưa tới, hộ vệ địch đông minh đưa tới, nàng căn bản không cần lo lắng an nguy của chính mình.
Vương Cẩm Lăng phía trước mang về Đồng Dao cùng Đồng Giác cũng đã trở lại, có hai người này bên người hầu hạ, Phượng Khương Trần cũng không yêu cầu vì mấy việc sinh hoạt lặt vặt mà bận rộn.
Hết thảy cùng ở Phượng phủ không có khác mấy, chẳng qua ở tại tiểu viện càng lâu càng làm nàng tưởng niệm Phượng phủ, ở tiểu viện ngây người nửa tháng, trời đã nhập thu, rất nhiều chuyện cũng có kết quả rồi.
Cục diện triều chính rung chuyển vững vàng xuống dưới, ra rất nhiều người tài, có người của Hoàng Thượng, cũng có người của các gia tộc lớn, còn có một ít không có đứng thành hàng người, tân gương mặt tăng nhiều, tự nhiên liền cho người ta một loại cảm giác sinh cơ bừng bừng, đem thu tiêu điều hòa tan mấy phần, nhưng Phượng Khương Trần biết, lại qua một tháng nữa, chờ đến khi tam quốc hoàng tử đi rồi, hoàng thành sẽ lại bị lễ huyết tẩy một lần.
Người tài xuất hiện, những lão quan tự nhiên là tử địa chết, bị giáng chức mà thôi, mà thu sau là thời gian tốt để hỏi trảm, Phượng Khương Trần nghe thế sự, chỉ là thở dài một tiếng, nàng chỉ là khai cái đầu, phía sau tất cả mọi chuyện đều từ vài vị đại nhân vật thúc đẩy, không quan hệ gì với nàng.