Phượng Khương Trần nghĩ đề nghị của Tô Vân Thanh rất không tồi, tìm người nào khơi thông quan hệ, nhưng sau khi nghe ngóng lại phát hiện, việc này nàng thiếu trách nhiệm, Ninh Quốc công đáp ứng giúp nàng đi hỏi một chút, chẳng qua là ông cũng nhắc nhở nàng không cần ôm hy vọng quá lớn, quan trạch sẽ không dùng để mua bán, cho dù có tiền cũng không có ai để ý tới ngươi.
Phượng Khương Trần chỉ có thể cảm tạ trước, trong lòng thầm than một tiếng, nếu có Vương Cẩm Lăng ở hoàng thành thì tốt rồi, ít nhất nàng còn có thể tìm Vương Cẩm Lăng hỗ trợ, nhưng cố tình chọn ngay lúc Vương Cẩm Lăng không ở hoàng thành lại xảy ra chuyện, nàng lại không thể lấy loại sự tình này đi tìm Vương gia nhờ giúp đỡ.
Thật ra Cửu Hoàng thúc là người rất thích hợp để nàng nhờ cậy lúc này, nhưng Cửu Hoàng thúc có thể đang bị Ngự Sử quấy nhiễu, nếu bây giờ nàng lại nhờ hắn nhúng tay vào chuyện này, không phải là đang dâng chứng cứ cho Ngự Sử sao, hơn nữa … Nàng thật sự không có biện pháp mở miệng nhờ Cửu Hoàng thúc giúp đỡ.
Phượng Khương Trần nàng ghét nhất chính là nhờ vả người khác, vì chuyện của Phượng phủ, nàng đã nhờ vả không ít người, cũng không có nghĩ đến sẽ nhờ vả Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần cùng Thuận Thiên phủ cũng coi như có chút qua lại, ít nhất nàng cũng giúp Thuận Thiên Phủ y mấy cái đại ân, thế mà khi Phượng Khương Trần nói lên việc này, Vệ đại nhân kia lại bày ra vẻ mặt khó xử, chỉ thoái thác việc này ông làm không được, làm Phượng Khương Trần hết sức buồn bực, nhưng lại không thể làm gì đối phương.
Vốn định tiếp ngày hôm sau đi đến quý phủ của Tổng chỉ huy Huyết Y Vệ – Lục Thiếu Lâm, mà nàng lại nhớ đến chuyện kia của Tấn Dương hầu phu nhân, Phượng Khương Trần ngẫm lại vẫn là đi Tấn Dương hầu phủ, xem bệnh cho đại tiểu thư nhà họ Ôn.
Kết quả là thân thể đại tiểu thư nhà họ Ôn rất tốt, chuyện phòng the bình thường tuyệt đối sẽ không đến nỗi không thể mang thai, lại nghe được phu quân của đại tiểu thư nhà họ Ôn có đến mấy chục người tiểu thiếp, lại không có một người nào đã sinh hài tử, Phượng Khương Trần uyển chuyển nhắc nhở, vấn đề có thể xuất phát từ trên người phu quân của nàng ta.
Đại tiểu thư nhà họ Ôn vừa nghe, chỉ nói nàng ta sẽ suy xét, lại uyển chuyển nhắc nhở Phượng Khương Trần, không cần đem việc này nói ra ngoài, Phượng Khương Trần gật đầu đáp ứng, đợi cho đại tiểu thư nhà họ Ôn đi rồi, Tấn Dương hầu phu nhân giữ lại Phượng Khương Trần nói chuyện.
Không có gì hơn là an ủi nàng, Ngự Sử sợ hãi sự tình bị Hoàng Thượng gác lại, kia mấy cái Ngự Sử đã không dám nói nữa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có việc gì.
Đến nỗi Phượng phủ tòa nhà, Tấn Dương hầu phu nhân cũng coi như là chuyển đáp Ninh Quốc công nói, đó chính là: Không đùa giỡn! Để cho Phượng Khương Trần đừng giày vò.
Phượng Khương Trần nghe xong trầm mặc không nói, Phượng phủ đối nàng tới nói ý nghĩa phi phàm, không đến vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không buông tay.
“Khương Trần, ngươi cũng đừng quá chấp nhất chuyện này, trên tay ta có mấy chỗ tòa nhà, đoạn đường tốt, hoàn cảnh cũng ổn, ngươi muốn thích thì cứ tùy ý chọn một chỗ, ta dựa theo giá cả thị trường chuyển cho ngươi.
Nếu là ngươi không hài lòng mấy món trên tay ta thì trên tay tâm nhu cũng có mấy mảnh đất với mấy tòa nhà, ngươi tùy tiện chọn một cái.
”
Tấn Dương hầu phu nhân là thiệt tình vì Phượng Khương Trần tính toán, hoàng thành mà hữu hạn, tòa nhà cũng hữu hạn, trên tay nàng ta lại có tiền, căn bản không cần bán tòa nhà, này hỏa nguyện ý cấp Phượng Khương Trần, kia chính là một phần tình cảm rất lớn.
“Đa tạ ý tốt của phu nhân, Khương Trần sẽ nghĩ biện pháp khác.
” Nếu mua một chỗ tòa nhà có thể giải quyết, nàng đã sớm mua.
Nàng là một người cố chấp, đã nhìn trúng chuyện gì thì nàng phải nhất định làm cho bằng được, tỷ như Phượng phủ, trong lòng nàng chính là nhà của nàng, mà đã là nhà của nàng thì dựa vào cái gì mà người khác chiếm đi.