Phượng Khương Trần nghe nói lúc nàng bị giam giữ, Ninh quốc công phu nhân đã nhiều lần đề nghị muốn được gặp nàng.
Nói thật, nàng vẫn rất cảm kích chuyện đó, chí ít là đôi mẹ chồng nàng dâu này coi như có ơn tất báo..
Lại nói Ninh quốc công phủ khẳng định cũng nhận được tin về chuyện Ngự Sử tấn công Cửu Hoàng thúc và nàng, lúc này chứng tỏ Ninh quốc công phủ đang đứng về phía nàng.
Trong lúc bất tri bất giác, bà ấy cũng được coi là người thân của Phượng Khương Trần nàng.
Phượng Khương Trần cười cảm kích với Ninh quốc công phu nhân, không ngờ lại khiến vị Quốc Công phu nhân ăn chay niệm phật, chững chạc thận trọng này đỏ cả vành mắt: “Đứa nhỏ ngốc nhà ngươi, sao có thể khiến người khác đau lòng như vậy.”
Nàng không nhớ chuyện tốt đã làm cho người khác, nhưng hết lần này đến lần khác người khác chỉ cần đối xử với nàng tốt một chút thì nàng sẽ ghi tạc trong lòng.
Một đứa trẻ lương thiện như vậy, sao những người kia có thể nhẫn tâm hại nàng hết lần này đến lần khác.
Không có cha bảo vệ, không có mẹ thương yêu, đúng là đáng thương…
Ninh quốc công phu nhân nắm lấy tay Phượng Khương Trần, nghĩ đến chuyện mà nàng gặp phải trong nửa năm nay thì càng không ngừng lau nước mắt.
Nếu Phượng tướng quân và Phượng phu nhân vẫn còn, họ nhất định sẽ đau lòng chết.
Người làm cha làm mẹ ai có thể để cho nữ nhi của mình bị người khác ức hiếp như vậy.
Nàng đúng là một đứa trẻ số khổ, vất vả lắm mới khổ tận cam lai thì Cửu Hoàng thúc lại nói một câu: Muốn làm chính phi bổn vương thì trước hết chứng tỏ bản thân mạnh hơn Phượng Khương Trần đã.
Lời nói này lại đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Phượng Khương Trần còn không biết rằng Cửu Hoàng thúc đã để lại một câu khiến nàng trở thành kẻ thù chung của phụ nữ ở Đông Lăng, thậm chí là kẻ thù chung của toàn bộ đại lục Cửu Châu, lúc này nàng đang nghĩ cách để dỗ dành Ninh quốc công phu nhân.
Nàng không sợ nước mắt của phụ nữ, nước mắt của phụ nữ cũng không thể khiến nàng mềm lòng, nhưng nước mắt của Ninh quốc công phu nhân lại khiến nàng hoảng sợ, thông minh như nàng lúc này cũng vô cùng lúng túng, không biết phải làm thế nào để an ủi Ninh quốc công phu nhân.
Ở kiếp trước và hiện tại, nàng đều chưa bao giờ hiểu cảm giác khi có mẫu thân.
Nàng vốn dĩ không biết phải ứng đối thế nào khi đối diện với sự yêu thương quan tâm của trưởng bối và sự chăm sóc của trưởng bối như Ninh quốc công phu nhân.
Nàng vốn đã thiếu hụt tình thân, thiếu hụt sự yêu thương quan tâm của trưởng bối, nàng có thể bình tĩnh nói về cái được, cái mất, nghiêm túc trao đổi với người nhà bệnh nhân về tình trạng bệnh và phương án điều trị, thậm chí trước mặt lãnh đạo quân y nàng cũng có thể nói chuyện thoải mái như vậy, nhưng…..
Nàng không biết làm thế nào để kết thân với một người lớn tuổi giống như mẫu thân của mình.
Đối mặt với sự đau xót và tình yêu không giấu giếm của Ninh quốc công phu nhân, Phượng Khương Trần vừa không muốn rời đi vừa thấy bối rối cuối cùng chỉ có thể đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó.
Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy nên nàng không biết làm thế nào để lấy lòng trưởng bối.
Thế tử phu nhân là một người chu đáo tỉ mỉ, nhìn thấy Phượng Khương Trần mất tự nhiên liền bước lên giảng hoà để bảo vệ cho Phượng Khương Trần.
Mặc dù danh tiếng của Phượng Khương Trần bị người ta đàm tiếu là không tốt, nhưng Thế tử phu nhân từ miệng của Tấn Dương Hầu phu nhân cũng biết rằng Phượng Khương Trần không giống như những lời đồn đại bên ngoài, hơn nữa Phượng Khương Trần là một nử tử mạnh mẽ và nhân hậu.
Lúc đầu để cứu nàng ấy, Phượng Khương Trần suýt chút nữa đã tự kết liễu mạng sống của mình.
Làm sao một nử tử như vậy lại là một người độc ác, thâm độc và vô liêm sỉ.
“Con nhìn ta xem người già rồi đều đa sầu đa cảm.” Ninh quốc công phu nhân cười ngăn dòng nước mắt, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Phượng Khương Trần: “Đứa trẻ ngoan, đừng lo lắng, việc lớn đã có nam nhân bọn họ ở bên ngoài chống đỡ, sẽ không có việc gì đâu.”