Lam Cửu Khanh thở hổn hển, ghé vào cổ Phượng Khương Trần, mượn động tĩnh này để bỏ đi hỏa dực trong nội tâm.
Đợi đến khi hỏa dục đã hết, Lam Cửu Khanh mới rời khỏi thân thể Phượng Khương Trần, giúp Phượng Khương Trần trở mình, để lộ ra lưng của nàng.
Giống như trong tưởng tượng của y, tấm lưng bóng loáng như ngọc, ánh lên tia hồng hào khỏe mạnh, không hề có dấu vết bị thương, thậm chí so với trước kia còn trắng nõn hơn, tinh tế tỉ mỉ, xúc cảm khẳng định tốt hơn nhiều so với trước kia.
Tình ngọc còn chưa tiêu tan, chứng kiến mỹ vị Phượng Khương Trần như thế, Lam Cửu Khanh làm sao có thể buông tha, ngón tay nhẹ nhàng mà phủ lên lưng Phượng Khương Trần, ngón tay có chút cứng rắn, lưu lại một vết đỏ sau tấm lưng trơn bóng, giống như bạch ngọc nhuốm máu.
Lam Cửu Khanh nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng về cái vết đỏ xuất hiện trên lưng Phượng Khương Trần, nhưng lại không nỡ buông tay, chỉ có thể giảm bớt lực, dùng tay xoa nhẹ sau lưng, để lại dấu vết rất nhỏ.
cho cái gì, bất luận như thế nào y cũng sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để làm vậy.
Lam Cửu Khanh chịu không nổi lực hấp dẫn, có thể là do lực hấp dẫn quá lớn, hoặc là do Phượng Khương Trần quá mức tỉnh táo, nên thân thể Phượng Khương Trần run rẩy, hai tay buông thõng bên người khẽ nhúc nhích, mười ngón tay hướng vào trong tạo thành nắm đấm.
Đây là tư thế phòng bị.
“Phòng bị trong lòng rất mạnh.
” Lam Cửu Khanh phát hiện, ngoan ngoãn thu tay lại.
Y cũng không muốn làm Phượng Khương Trần tỉnh trong lúc này, theo như tính tình của Phượng Khương Trần, nếu nàng phát hiện mình bị người khác khinh bạc, tuyệt đối sẽ không tự sát, càng không khóc lóc rối rít bắt đối phương phải lấy nàng, nàng chỉ ra tay giết đối phương mà thôi, kể cả người khinh bạc là y.
Mặc dù vô cùng không muốn, nhưng Lam Cửu Khanh vẫn thu tay về, giúp Phượng Khương Trần mặc quần áo tử tế, để thân thể nàng nằm ngửa ra, nhìn khuôn mặt khi ngủ của Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khanh không đành lòng kéo nàng vào thế giới của mình, nhưng y càng không muốn bỏ mặc Phượng Khương Trần càng ngày càng xa mình.
“Vì nàng đã có được dấu ấn của Phượng Ly tộc, nên nàng bắt đầu phải gánh vác trách nhiệm của Phượng Ly tộc, thay Lam thị bảo vệ đại lục Cửu Châu này!”
Thanh âm rất nhẹ, nhưng lại trang trọng dị thường, Lam Cửu Khanh hôn lên mi tâm Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, phải sống thật tốt, cùng ta đi lấy lại thứ thuộc về chúng ta, nếu như không lấy lại được, vậy thì chúng ta cùng đi chết.
”
Lam Cửu Khanh mở cửa ôm Tôn Tư Hành vào, đem chăn ở trên người hắn đắp lại trên người Phượng Khương Trần, trước khi rời đi nhìn vào đôi môi hồng phấn của Phượng Khương Trần vô cùng không nỡ.
Lam Cửu Khanh không một chút do dự, cúi người xuống, miết nhẹ trên đôi môi của Phượng Khương Trần một phát: “Phượng Khương Trần, là nàng hấp dẫn ta, đừng trách ta ép nàng cùng trải qua nguy hiểm.
”.