Y chính là muốn cho người đời hiểu, không phải Lam Cửu Khanh bội bạc không lấy Tần Bảo Nhi mà thật sự là đóa kiều hoa Tần Bảo Nhi này không thích hợp với y, y không có cách nào đem tâm tư đặt ở trên người một nữ nhân, càng không có cách nào đem thời gian lãng phí ở trên cùng một nữ nhân.
Đồng thời, y cũng muốn cho Tần Bảo Nhi hiểu rõ, gả cho y nếu như không thể đứng bên cạnh y, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần chịu được sự cô đơn, Lam Cửu Khanh y tuyệt đối sẽ không vì một nữ nhân, mà bỏ gánh nặng trên người xuống, vì một nữ nhân quy ẩn nông thôn…
Khi Vương Cẩm Lăng và Trác Đông minh đem theo rất nhiều thị vệ đuổi tới, không còn nghe thấy tiếng đánh nhau mà toàn bộ những gì đập vào mắt họ đều là những phần còn lại của chân tay đã bị đứt khỏi thi thể.
“Khương Trần…” Vương Cẩm Lăng đã cố gắng hết sức để khống chế bản thân mình, nhưng thân thể vẫn không khỏi run lên, hắn sợ, sợ rằng Phượng Khương Trần cũng nằm trong số những người này, sợ những phần còn lại của chân tay đã bị đứt cũng có một phần là của nàng.
“Cẩm Lăng, đừng lo lắng, những người chết đều là thích khách, Phượng Khương Trần không có ở đây.
”
Mặt Trác Đông Minh tái mét, cho dù là chê bai hiện trường đẫm máu nhưng khi chứng kiến tình trạng thảm hại của những thích khách này, hắn vẫn nhịn không được mà buồn nôn.
Từ khuôn mặt méo mó và ghê tởm của bọn chúng, có thể tưởng tượng ra trước khi chết bọn chúng đã phải chịu bao nhiêu dằn vặt.
Nhất là thi thể tản ra mùi hăng hắc, không nhìn rõ dung mạo ra sao, khuôn mặt đó đủ để dọa những kẻ nhát gan sợ phát khóc.
“Kẻ ra tay cũng quá Tần Bảo Nhi rồi.
” Giết người chỉ cần phần đầu là được, nhưng những người này lúc còn sống lại phải chịu tra tấn đến mức muốn sống không được muốn chết không xong.
Trác Đông Minh thầm nhắc nhở bản thân: phải yêu quý sinh mệnh, yêu quý Khương Trần.
Đắc tội Hoàng Thượng cũng đừng đắc tội Phượng Khương Trần, thủ đoạn của nữ nhân đó quá đáng sợ, Trác Đông Minh nhận định, toàn bộ hiện trường vụ thảm sát này đều do Phượng Khương Trần tạo thành.
“Bọn chúng đáng bị như vậy.
” Vương Cẩm Lăng lại không cho rằng Phượng Khương Trần ra tay quá tàn nhẫn, đổi lại là hắn ta thì hắn ta còn tàn nhẫn hơn nàng gấp trăm lần.
“Đông Minh, tìm, phái người đi tìm tung tích của Phương Trần, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được người cho ta.
” Lúc này Vương Cẩm Lăng cởi bỏ biểu hiện ôn hòa giả tạo, cả người giống như một thanh bảo kiếm vừa mới rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, uy nghiêm ác liệt.
Phượng Khương Trần không ở đây,có thể chứng minh nàng chưa chết nhưng không thể đảm bảo nàng vẫn an toàn, cũng có thể nàng bị người ta bắt đi…
“Được, ta sẽ phái người đi tìm, chỉ cần Phượng Khương Trần còn ở trong hoàng thành thì ta nhất định sẽ tìm ra nàng.
” Trác Đông Minh đây chính là hạ quân lệnh.
Vương Cẩm Lăng đáp: “Nơi này giao cho ngươi, phái mười người đưa ta trở lại Vương gia.
”
Hắn ta dung túng cho những người Vương gia nhảy nhót kia là vì thân phận cùng một tổ tiên cùng một dòng tộc, nhưng một khi đã khiêu khích đến trên đầu hắn ta thì cũng đứng trách hắn không khách khí.
Vương Cẩm Lăng hắn chưa bao giờ là một người khoan dung lương thiện do dự thiếu quyết đoán, càng không phải là người bị người khác ức hiếp mà không dám phản kháng, việc tối nay, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, nhất định sẽ cho đối phương phải trả giá gấp trăm lần, thậm chí nghìn lần.
“Cẩm Lăng?” Vương Cẩm Lăng lúc này đang trở lại Vương gia, khẳng định không phải ngủ, Trác Đông Minh lo lắng hắn sẽ làm ra việc gì quá khích.
Vương Cẩm Lăng cười sáng láng, bình thường hắn cười phong nhã vô song, khí chất cao quý, như thể tiên giáng trần có thể xoa dịu thương tổn trong lòng người khác, nhưng mà lúc này, nụ cười đó lại giống như ma quỷ giáng thế, khiến cho toàn thân Trác Đông Minh phát lạnh.
“Cẩm Lăng, ngươi đừng có làm loạn, Khương Trần chưa chắc đã xảy ra chuyện.
” Trác Đông Minh nói ra những lời này ngay cả bản thân hắn còn không tin, nếu nàng không có chuyện gì thì như thế nào ngay cả một bóng dáng cũng không tìm thấy, một chút tin tức cũng không để lại.
Đôi lông mi đen dài và hơi cong khẽ run lên, ánh lửa nhảy nhót chiếu vào trên khuôn mặt Vương Cẩm Lăng, lúc sáng lúc tối: “Đông Minh, ngươi suy nghĩ nhiều quá, Vương gia cần tẩy trừ một phen, là Vương gia gia chủ, ta phải có trách nhiệm quét sạch kẻ phản nghịch của gia tộc, không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
”