Hắn thật sự cảm tạ Túc Thân Vương, nếu không phải có Túc Thân Vương nhắc nhở, hôm nay hắn sẽ phạm phải sai lầm to lớn rồi.
“Không cần khách khí, tuy rằng ta rất chán ghét bộ dáng thánh nhân này của ngươi, nhưng người của Vương gia lại thích, người trong thiên hạ cũng thích, cũng may bộ dạng này của ngươi cũng không phải giả vờ, làm cho người nhìn thấy cũng cảm thấy thoải mái.
”
Túc Thân Vương vẫn luôn chướng mắt kiểu cách của công tử thế gia, kiêu căng, ngông cuồng, động một chút lại bày ra dáng vẻ của một quý tộc, xem thường bọn họ là đám người thô kệch, nhưng chỉ duy nhất Vương Cẩm Lăng lại lọt vào mắt ông ta.
Đều là cử chỉ và phong độ của công tử thế gia, rơi vào trên người Vương Cẩm Lăng lại làm cho Túc Thân Vương không chỉ không chán ghét mà còn rất thích, nếu không ông ta cũng sẽ không lên tiếng nhắc nhở Vương Cẩm Lăng.
“Gia gia, Cẩm Lăng tìm chúng ta là có việc gấp, những việc này lát sau các ngươi lại nói tiếp.
” Trác Đông Minh hiểu rõ, Phượng Khương Trần ở trong lòng Vương Cẩm Lăng có bao nhiêu quan trọng, cho dù hắn cực lực che giấu có thể gạt được người của Vương gia nhưng cũng không lừa được hắn, hơn nữa hắn cũng lo lắng cho an nguy của Phượng Khương Trần.
Túc Thân Vương hung hăng gõ một cái lên trán Trác Đông Minh: “Ở bên cạnh tiểu tử Vương gia lâu như vậy, tại sao ngươi học được một chút nào giống hắn.
”
“Gia gia, cứu người như cứu hoả, Phượng Khương Trần là một nữ tử yếu đuối, đối mặt với đám thích khách như hổ sói hung mãnh chắc chắn không có phần thắng, ngươi lại cản chúng ta, nói không chừng Phượng Khương Trần sẽ lành ít dữ nhiều.
” Việc này làm cho Trác Đông Minh trở nên lo lắng.
“Ngươi cho rằng bây giờ các ngươi chạy đến vẫn còn kịp sao?” Túc Thân Vương cười lạnh.
Từ vết máu trên quần Vương Cẩm Lăng, Túc Thân Vương có thể nhận ra, một đoạn đường này không thể tính ngắn, nếu như vừa đi vừa về…
Bọn họ đã sớm để lỡ mất thời gian cứu người tốt nhất, hơn nữa, nếu dự định muốn đi cứu người cũng không thể vội vàng chạy ra lại chạy vào, quần áo còn chưa mặc cho ổn đã muốn chạy ra ngoài, đến lúc đó lấy cái gì để cứu người.
“Gia gia, ý ngươi là Phượng Khương Trần nàng ấy…” Sắc mặt Trác Đông Minh thoáng cái đã trắng bệch, nhìn về phía Vương Cẩm Lăng lại thấy Vương Cẩm Lăng sắc mặt không đổi, chỉ kiên định lắc đầu: “Sẽ không sao, Phượng Khương Trần nhất định có thể kiên trì được đến lúc ta đến cứu nàng.
”
“Đúng, đúng vậy, nữ nhân Phượng Khương Trần đó giống y con gián đánh mãi không chết, rơi vào trong tay Nam Lăng Cẩm Phàm còn có thể sống sót thoát ra, cho nên mấy tên thích khách này càng không cần để ý.
” Trác Đông Minh vội vàng nói theo, xoay người liền ra lệnh cho những người phía sau chuẩn bị chiến đấu, còn chưa kịp nói gì thì nghe được tiếng bước chân đồng đều vang lên, hóa ra khi Túc Thân Vương đi ra đã sớm ra lệnh cho hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng.
“Gia gia?” Trác Đông Minh khó hiểu nhìn về phía Túc Thân Vương, bối rối quên mất phải ra lệnh cho thị vệ.
Khuôn mặt Túc Thân Vương lạnh tanh, hừ một tiếng: “Đông Minh, học tập tiểu tử Vương gia cho tốt, đừng có hễ gặp chuyện lại hô to gọi nhỏ.
Cứ như vậy làm sao ta có thể an tâm giao đồ vật bảo mệnh Túc gia cho ngươi chứ, gia gia già rồi, không bảo vệ ngươi cả đời được.
”
Ẩn ý phía sau câu nói đó không được Túc Thân Vương nói ra, Vương Cẩm Lăng lại nhìn thấy được vẻ ảm đạm trên khuôn mặt Túc Thân Vương: “Vương gia, ngươi đừng lo lắng, Đông Minh sẽ tốt thôi.
”
Đây là lời hứa hẹn của Vương Cẩm Lăng, đây là thù lao cho việc hắn mượn thị vệ của Túc Vương phủ, lý do vì sao hắn lại đến Túc Vương phủ mượn binh mà không phải đến Vương gia viện binh, đó là bởi vì…
Hắn và Phượng Khương Trần đều hiểu rất rõ, ba nhóm thích khách ngày hôm nay trong đó có ít nhất một nhóm là do người của Vương gia, bởi vì người ngoài sẽ không thể phản ứng nhanh như vậy…
Vương gia cũng không hề hòa thuận như người ngoài nhìn thấy, nơi nào có người nơi đấy có tranh giành!