Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 84




Chương 84

Vương Cẩm Lăng, ngươi có thể đừng dễ nói chuyện như vậy không, ít nhất cũng hỏi ta xem là chuyện gì, rồi mới chấp nhận, ngộ nhỡ ta muốn ngươi cưới ta thì sao? Thật là.

 

Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Phượng Khương Trần vẫn không dám chậm trễ chính sự, Phượng Khương Trần vốn định cẩn thận sửa lại từ ngữ, nhưng nghĩ tới bản thân mình không phải người như vậy, thật sự là chuyện nhỏ như vậy, nói không chừng Vương Cẩm Lăng lại cho rằng nàng có tâm tư kỳ lạ gì đó.

 

Quanh co lòng vòng cái gì đó thì Phượng Khương Trần không bắt chược được, dứt khoát hỏi thẳng: “Cẩm Lăng, ta có thể nhìn mắt ngươi không?”

 

Có điều, Phượng Khương Trần vẫn thả chậm ngữ khí, cho dù biết Vương Cẩm Lăng không để ý chuyện mình không nhìn thấy gì, nhưng một nữ tử muốn nhìn vào mắt nam nhân, quả thực là chuyện rất vô lễ.

 

Thật ra nàng có thể nói thẳng, nàng biết y thuật, là Vương Thất mời đến để giúp hẳn xem bệnh ở mắt, nhưng mà…

 

Nhưng Phượng Khương Trần không muốn cho Vương Cẩm Lăng hy vọng rồi lại khiến hắn thất vọng, thân là thầy thuốc nàng rất hiểu, người bệnh sẽ nhất nhanh biến thành tuyệt vọng nếu đi từ hy vọng đến thất vọng.

 

‘Vốn tưởng rằng Vương Cẩm Lăng sẽ cự tuyệt nhưng lại không nghĩ tới hắn ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã đáp ứng rồi.

 

Phượng Khương Trần hơi khiếp sợ sự tín nhiệm của Vương Cẩm Lăng với nàng, đồng thời lại ngầm quý trọng trong lòng, lòng dạ của người này không phải người bình thường có thể địch nổi.

 

Đổi lại là nàng, nhất định không muốn cho người ta nhìn mắt mình, dù sao mắt cũng là vết thương mà cả đời Vương Cẩm Lăng cũng thể lành.

 

Mặc kệ Vương Cẩm Lăng nghĩ gì, nếu hắn đã đáp ứng, Phượng Khương Trần cũng không khách khí nữa.

 

Lúc đứng dậy, lặng lẽ mở túi chữa bệnh thông minh trên cánh tay trái.

 

Một khắc Phượng Khương Trần lấn thân tới, toàn thân Vương Cẩm Lăng trở nên cứng ngắc.

 

Hương thơm thuộc về nữ tử, và mùi thuốc chỉ Phượng Khương Trần mới có khiến cho Vương Cẩm Lăng cảm thấy rất không được tự nhiên.

 

Từ nhỏ hắn đã mù, lại không muốn người khác coi hắn như người tàn phế, cho nên tử nhỏ hắn đã tập thành thói quen tự mình xử lý tất cả oi việc, từ trước tới giờ bên cạnh hắn cũng không có nha hoàn hầu hạ, cho nêt Hắn khôn quen với sự kề cận của nữ tử.

 

Đôi tai ửng đỏ, lại giả vờ chấn định, bảo trì tác phong của quân tử.

 

Bên tai truyền tới tiếng tim đập vững vàng có thứ tự của Phượng Khương Trần, khiến cho Vương Cẩm Lăng mất tập trung trong phúc chốc.

 

Tóc dài rủ xuống, mùi thơm như có như không quanh quẩn bên chóp mũi hắn, Vương Cẩm Lăng không tự chủ được mà thả lỏng, bắt đầu phác họa bộ dáng Phượng Khương Trần trong đầu.

 

Cái trán đầy đặn, gò má hơi gồ lên, nữ tử thế này mới kiêu ngạo tự tin.

 

Mặt mày như họa, ánh mắt trong veo, chỉ có như vậy mới xứng đáng với lời ăn nói của Phượng Khương Trần.

 

Cái mũi thanh tú chưa chắc là rất xinh, nhưng chắc chắn là kiên quyết, như vậy mới có Phượng Khương Trần dũng cảm.

 

Hai má hơi tròn, cười rộ lên sẽ có má lúm đồng tiền nhàn nhạt, không đúng, hẳn là…

 

Như thế vẫn không đúng.

 

Giống như thiếu chút gì đó.

 

Vương Cẩm Lăng không ngừng xóa đi rồi sửa lại ở trong đầu, cố gắng phác họa bộ dáng Phượng Khương Trần, lại phát hiện vẫn luôn thiếu cái gì đó.

 

Giờ khắc này, Vương Cẩm Lăng thật hy vọng hai mắt của mình có thể nhìn thấy, như vậy thì có thể thấy rõ tướng mạo của Phượng Khương Trần rồi.

 

Phượng Khương Trần, hồng nhan tri kỷ đầu tiên của Vương Cẩm Lăng hắn và cũng là người cuối cùng.