“Nếu đã như vậy, trẫm sẽ không miễn cưỡng khanh.” Ngay cả thể diện của hoàng thất Nam Lăng cũng không để mất, ông ta có thể làm thế nào được.
Hoàng thượng thực sự vừa sủng ái vừa hận Vương gia.
Nếu có thể nhận được sự tương trợ hết lòng của Vương gia, ông ta lập tức có thể nuốt chửng Nam Lăng, nhưng hết lần này tới lần khác cho tới bây giờ Vương gia đều chỉ tận ba phần sức lực.
Hoàng thượng đã quên, ông ta cũng chèn ép và phòng bị rất nhiều đối với Vương gia.
Dưới tình hình như vậy, Vương gia làm sao tận tâm tận lực với ông ta.
Nam Lăng Cẩm Phàm bất đắc dĩ tạ lỗi với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cũng không thèm để tâm, rộng lượng xua tay: “Bỏ đi, dù sao ta cũng không có thua thiệt.
Sau này tam hoàng tử nói chuyện chú ý hơn chút.
Chuyện không có chứng cớ, tốt nhất là đừng nên nói bậy bạ.
Đó là Phượng Khương Trần ta, đổi lại là một nữ tử khác, sợ là những lời này của tam hoàng tử đã hại chết một mạng người đang sống.”
Phượng Khương Trần được lợi còn ra vẻ thông minh.
Nam Lăng Cẩm Phàm tuy khó chịu, nhưng nhìn thấy Vương Cẩm Lăng bảo vệ nàng như vậy, cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Phượng tiểu thư nói phải.
Lần sau, trước khi lên tiếng tiểu vương nhất định sẽ đem chứng cớ ra trước” Sự khôn khéo của Nam Lăng Cẩm Phàm chỉ nhằm vào Vương Cẩm Lăng, ngoài Vương Cẩm Lăng ra hắn không coi bất kỳ người nào ở Đông Lăng ra gì, điểm này Phượng Khương Trần cũng thấy được.
“Tam hoàng tử muốn chứng cớ phải không? Khương Trần cung cấp cho ngài một nhân chứng, thế nào hả?” Phượng Khương Trần nhoẻn miệng cười.
Bởi vì khuôn mặt bị thương nên nụ cười rất kỳ quái, tạo cho người ta cảm giác rợn cả tóc gáy, đặc biệt là Tây Lăng Thiên Lâm.
Tây Lăng Thiên Lâm có dự cảm không lành, hình như hắn sẽ đổi từ khách xem trở thành người trong cuộc…
Ngay sau đó, dự cảm của Tây Lăng Thiên Lâm đã thành sự thật, Phượng Khương Trần chỉ tay về phía hắn: “Tam hoàng tử, không phải ngài đã nói Khương Trần mất trinh trước khi gả đi sao? Bây giờ Khương Trần sẽ cho ngài biết một nhân vật chủ chốt, hắn biết rất rõ có phải Khương Trần trong sạch hay không.”
“Lâm thái tử?” Nam Lăng Cẩm Phàm theo tay Phượng Khương Trần chỉ, nhìn thấy Tây Lăng Thiên Lâm vẻ mặt cứng đờ, ngay sau đó liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra: “Thì ra là như vậy, tiểu vương hiểu rồi.”
Mọi người đều là người thông minh, có điều xấu chỉ đến đó thì ngừng, mà người biết không chỉ một mình Nam Lăng Cẩm Phàm.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tây Lăng Thiên Lâm, có thêm vài phần xem xét và quan sát, có chút khinh thường và sự khinh bỉ trong mắt.
Ngày đại hôn của Phượng Khương Trần rõ ràng là do con người gây ra, và chuyện đó…
Tây Lăng Thiên Lâm tự mình đang kìm nén, che dấu cảm xúc, nhưng bị nhiều người nhìn với ánh mắt khác thường, vẫn cảm thấy lúng túng, vành tai đỏ bừng, luôn có cảm giác mỗi một người ở đây đều đang nói xấu mình.
Sức mạnh của lời đồn đại thì đáng sợ, mà thế gian này người có thể chịu được sức công kích của lời đồn đại thì rất ít.
Ít nhất Tây Lăng Thiên Lâm không làm được.
Sự khinh thường và khinh bỉ của chỉ hơn trăm người đã đủ khiến hắn đứng ngồi không yên…
“Phượng tiểu thư, nói chuyện phải có chứng cớ, bản cung không dễ nói chuyện như tam hoàng tử.” Tây Lăng Thiên Lâm đứng lên, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.
Hắn không ngờ rằng Phượng Khương Trần lại to gan đến vậy, chuyện đã lắng xuống, nàng không để mọi chuyện trôi qua mà ngược lại còn gây rắc rối cho hắn.
Ỷ vào quyền thế của Vương Cẩm Lăng sao?
“Lâm thái tử có dễ nói chuyện hay không, Khương Trần đương nhiên hiểu rõ, Lâm thái tử cần gì phải kích động.
Chỉ cần ngài đi đứng ngay thẳng, ngồi ngay ngắn, cần gì phải bận tâm đến lời nói của Khương Trần.” Phượng Khương Trần phất ống tay áo một cách chậm rãi và không sợ hãi; hơi nghiêng đầu che giấu sự chán ghét của mình; nhưng trong mắt mọi người, động tác của nàng là khinh thường nói chuyện với Tây Lăng Thiên Lâm.
Mặc dù không có chứng cớ, nhưng mọi người lại nghe lọt lời nói của Phượng Khương Trần.
Suy nghĩ qua cũng đúng, nếu không phải thật sự như vậy, cho dù có gia chủ Vương gia chống lưng, một nữ cô nhi như Phượng Khương Trần, cũng không dám cắn bừa thái tử một nước.
Một yến hội khiến ba nước Đông Lăng, Nam Lăng và Tây Lăng náo loạn lên.
Thiên hạ này sắp phải loạn rồi sao?
Đi đứng ngay thẳng, ngồi ngay ngắn!
Mấy chữ này nói ra thì đơn giản nhưng làm được thì cực kỳ khó, ít nhất Tây Lăng Thiên Lâm không làm được.
Đối mặt với chất vấn của Phượng Khương Trần, đối mặt với sự giễu cợt trong mắt của Phượng Khương Trần, Tây Lăng Thiên Lâm chột dạ, mặt cứng đờ.
Hóa ra đúng thật là như vậy!
Hành động này của Tây Lăng Thiên Lâm không thể nghi ngờ là không đánh đã khai, mọi người đều ngầm hiểu, chỉ là có một điều chưa hiểu: “Tại sao? Lâm thái tử làm như vậy có ích lợi gì sao?”