Cửu Hoàng thúc luôn đánh giá cao Vương Cẩm Lăng, gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, suy nghĩ khả năng lôi kéo Vương gia.
Người của Vương gia chỉ trung thành với gia tộc, chỉ cần đem lại cho gia tộc Vương gia đầy đủ quyền lợi, bảo đảm quyền lực và địa vị của gia tộc Vương thị, muốn Vương gia ngã về phía hắn cũng không khó, khó khăn là…
Lời hứa của hắn chỉ được thực hiện sau khi chuyện thành, mà có thể nên việc hay không vẫn còn là một vấn đề.
Với sự tỉnh táo và khôn khéo của Vương Cẩm Lăng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lao vào mạo hiểm như vậy…
Vương gia đúng là làm chuyện vô bổ; Cửu Hoàng thúc nghỉ ngơi chắp nối suy nghĩ của Vương Cẩm Lăng.
Như vậy là tốt nhất.
Có gia chủ Vương gia bảo vệ, cho dù thân phận của Phượng Khương Trần bị bại lộ cũng không quá nguy hiểm.
Những người tài đức mà Vũ Văn Nguyên Hòa tìm thấy ở Bắc Lăng, mười thì có chín liên quan đến gia tộc Phượng Ly hoặc gia tộc Lam thị, rất nhiều thứ đã nổi lên trên mặt nước, Vương gia có thể giữ trung lập, cũng đủ làm hắn thỏa mãn rồi…
Hôm nay, Vương Cẩm Lăng vốn dĩ đến vì Phượng Khương Trần, hoặc là nói hắn tiếp quản vị trí Vương gia sớm như vậy, cũng là vì Phượng Khương Trần.
Bởi vì chỉ có gia chủ Vương gia mới có thể áp chế được Nam Lăng Cẩm Phàm.
Sự tức giận của Vương Cẩm Lăng không phải là cố làm ra vẻ, hắn thực sự tức giận, hoặc là từ trước đến giờ hắn vẫn luôn kìm nén sự giận dữ của bản thân, cho tới giờ phút này mới tuôn ra.
Ánh mắt Vương Cẩm Lăng vẫn luôn dịu dàng như gió xuân, nhưng lúc này lại hóa thành lưỡi dao sắc bén, đảo liếc nhìn quanh, mọi người đều cúi đầu tránh né, không dám nhìn thẳng.
“Là ngươi đã ra tay? Tam hoàng tử điện hạ?” Ánh mắt Vương Cẩm Lăng dừng ở trên người Nam Lăng Cẩm Phàm, có vẻ như muốn hỏi nhưng thật ra là đang chất vấn.
Điều khiến người ta kinh ngạc là Nam Lăng Cẩm Phàm luôn ngông cuồng và kiêu ngạo, lại cúi đầu cao quý của mình dưới ánh nhìn chằm chằm của Vương Cẩm Lăng, như một đứa trẻ, thấp giọng nói: “Phải.”
Tình huống gì vậy?
Người biết chuyện thì mơ hồ hiểu ra và nở một nụ cười rõ ràng, nhưng người không biết chuyện thì lại càng thêm mơ hồ.
“Thật là to gan, ân nhân cứu mạng của Vương Cẩm Lăng ta, ngươi cũng dám đánh?” Quả nhiên, đại công tử và gia chủ rất khác.
Khi Vương Cẩm Lăng chỉ là đại công tử, hắn mềm mỏng như ngọc, chưa bao giờ hùng hổ dọa người hay dùng quyền thế đè người, nhưng sau khi trở thành gia chủ Vương gia thì rất khác.
Gia chủ Vương gia quá mềm mỏng sẽ chỉ bị người ta cho rằng có thể lấn lướt.
“Tiểu… Ta, không biết.” Nam Lăng Cẩm Phàm cảm thấy không thể chịu nổi, nhưng nghĩ đến giao phó của phụ hoàng và sứ mệnh truyền thụ từ nhỏ, hắn không dám phản kháng.
Hoàng thượng chắc chắn là người hiểu rõ tình hình.
Tình hình đảo ngược ông ta vui lòng xem cuộc vui.
Chỉ là ông ta vẫn rất tò mò về sự xuất hiện của Vương Cẩm Lăng.
Ánh mắt ông ta đảo về phía Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần mặt đầy khó hiểu, còn Cửu Hoàng thúc thì vẫn vững như núi Thái Sơn.
Được lắm… Vẫn không nhìn ra được gì.
Hoàng thượng đè nén nghi ngờ trong lòng xuống, tiếp tục xem Nam Lăng Cẩm Phàm bị làm bẽ mặt.
“Không biết? Tam hoàng tử, không biết cũng không phải là lý do.” Vương Cẩm Lăng mặc kệ mình có cưỡng từ đoạt lý, hắn cứ không buông tha.
Đại công tử chỉ là danh tiếng không có thực quyền trong tay, nhưng gia chủ Vương gia thì khác.
Có thể ba nước khác sẽ không quá để tâm đến Vương gia, nhưng Nam Lăng lại để tâm, thậm chí không dám đắc tội Vương gia.
“Nàng ta cũng đã đánh ta, hơn nữa Cửu Hoàng thúc còn đá ta.” Nam Lăng Cẩm Phàm phô má trái sưng đỏ của mình ra trước mặt Vương Cẩm Lăng.
So với Phượng Khương Trần, vết thương trên mặt Nam Lăng Cẩm Phàm đáng sợ hơn, có thể thấy cái tát này của Phượng Khương Trần lực đánh đủ mạnh.
“Đánh ngươi? Đó là đáng đời.
Đường đường là nam tử hán lại đi so đo với một nữ tử.
Hoàng thất Nam Lăng rất biết dạy dỗ.” Vương Cẩm Lăng càng nói càng tức.
Nếu hắn đến sớm hơn, Khương Trần sẽ không có chuyện gì.
“Gia chủ, ngươi không thể thiên vị như vậy.” Nam Lăng Cẩm Phàm ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xếch nhỏ dài không hề có chút sát khí, chỉ tràn đầy oan ức.