Anh hùng không dễ làm như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá thật lớn.
Không biết hôm nay Cửu Hoàng thúc phải bỏ ra cái giá ra sao.
Tây Lăng Thiên Lâm rất muốn xem vở kịch này sẽ diễn thế nào.
Dáng vẻ chật vật nhất đời này của Nam Lăng Cẩm Phàm, đều là do Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc tạo thành.
Nam Lăng Cẩm Phàm ngã nhà trên mặt đất, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ rằng Cửu Hoàng thúc sẽ ra mặt giúp Phượng Khương Trần.
Điều này không hợp với những gì hắn biết về Cửu Hoàng thúc.
Nam Lăng Cẩm Phàm đẩy thái giám dìu đỡ hắn ra, khạc nhổ máu trong miệng ra; không đếm xỉa tới ánh mắt nhìn ngó của mọi người, chịu đựng nỗi đau gãy xương sườn, mặc kệ má trái sưng tấy, ngẩng đầu bước về phía Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc.
Hắn muốn lấy lại nơi này! Hắn không thể bỏ qua cho người này!
Cửu Hoàng thúc bảo vệ Phượng Khương Trần trong tay, lạnh lùng nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm, không hề che giấu sát khí của bản thân.
Trong lòng Nam Lăng Cẩm Phàm phát rét lạnh, nhưng thân là hoàng tử kiêu ngạo, hắn không thể dừng lại, cũng không thể cúi đầu.
Hắn bước thẳng về phía trước, đối mặt với áp lực lớn.
Người thua không thể thua trận, hoàng tử Nam Lăng không thể để mất thể diện này.
Nam Lăng Cẩm Phàm đứng trước mặt Cửu Hoàng thúc, bày ra vẻ uy nghiêm của hoàng tử: “Cửu Hoàng thúc, trong chuyện này ngài nhất định phải cho ta một lời giải thích rõ ràng.”
Tiếc là, với khuôn mặt nửa đầu heo, khí thế kia nhìn thế nào cũng buồn cười làm sao.
“Giải thích? Bản vương không rảnh rỗi.
Nếu Tam hoàng tử chê cái tát này của Phượng tiểu thư quá nhẹ, bản vương không ngại đề nghị bổ sung thêm một tát.”
Đúng lúc cung nữ đưa đá viên đến, Nam Lăng Cẩm Phàm vốn tưởng rằng là chuẩn bị cho hắn, đang đợi cung nữ chườm đá cho, nhưng không ngờ cung nữ đó lại đi đến trước mặt Cửu Hoàng thúc, hành lễ: “Cửu Hoàng thúc, đá viên Phượng tiểu thư cần đây rồi.”
“Đa tạ.” Lúc này Phượng Khương Trần mới ngẩng đầu khỏi vòng tay Cửu Hoàng thúc, cầm lấy đá viên, đặt lên gương mặt bị thương của mình.
Có đá viên chườm lên, mọi người cũng không nhìn ra được khuôn mặt của Phượng Khương Trần đáng sợ bao nhiêu, chỉ láng máng thấy sưng đỏ.
Dưới sự hầu hạ của cung nữ, Phượng Khương Trần lui trở lại chỗ ngồi ban đầu của Cửu Hoàng thúc; súc sạch máu trong miệng.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Cửu Hoàng thúc và Nam Lăng Cẩm Phàm ở giữa điện, đôi khi cũng có người để ý tới Phượng Khương Trần nhưng cũng là ánh mắt trách cứ.
Nếu Đông Lăng và Nam Lăng thực sự xảy ra chiến tranh, đó cũng đều do Phượng Khương Trần.
Vào giờ phút này, trong mắt bọn họ, Phượng Khương Trần chính là hồng nhan họa thủy.
Hồng nhan họa thủy?
Phượng Khương Trần không khỏi cười giễu cợt trong lòng, những người này đúng thật là một chút tầm nhìn cũng không có.
Rõ ràng người mà Nam Lăng Cẩm Phàm muốn khiêu khích là Cửu Hoàng thúc, nàng chẳng qua chỉ là xui xẻo bị dính líu vào thôi.
Nữ nhân chỉ là danh nghĩa phát động chiến tranh.
Nam nhân trên đời có năng lực phát động chiến tranh giữa hai nước tuyệt đối sẽ không u mê tư tình nhi nữ, còn nam nhân u mê tư tình nhi nữ thì lấy đâu ra quyền lực độc đoán thiên hạ.
“Phượng tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thái tử là người gần Phượng Khương Trần nhất, thấy cả người Phượng Khương Trần dường như không có tinh thần, rất lo lắng mà mở lời.
Là một người ngoài cuộc, thái tử biết rõ Phượng Khương Trần vô tội như thế nào.
“Đa tạ điện hạ quan tâm, Khương Trần không sao cả.” Phượng Khương Trần quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thân thiện của thái tử, đồng thời cũng nhìn thấy chân mày nhíu lại, sắc mặt nhợt nhạt của thái tử: “Điện hạ, ngài làm sao vậy?”
Đối với thái tử, Phượng Khương Trần không thể nói là thích, nhưng cũng chưa đến mức ghét, nói chung, thái tử là người nàng thấy thuận mắt nhất trong hoàng thất Đông Lăng.
Bởi vì có mối quan hệ với Cửu Hoàng thúc, hơn nữa bản thân thái tử ôn hòa và tốt bụng, lại không có thù hằn gì với nàng, nàng đối với thái tử càng ít kính sợ và càng thêm tùy ý.