Cho dù hắn ở Nam Lăng phách lối cỡ nào đi nữa, cũng không dám ở trước mặt phụ hoàng y lộ ra vẻ bất kính.
Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Hắn có quyền thế lớn hơn nữa, cũng không lớn bằng đế vương, đế vương chỉ cần một câu nói là có thể khiến hắn chết không toàn thây.
Nhưng Cửu Hoàng thúc thì sao?
Nam Lăng Cẩm Phàm nheo mắt, quan sát Cửu Hoàng thúc.
Hắn muốn biết, rốt cuộc Cửu Hoàng thúc cậy vào đâu, có thể để cho y coi nhẹ hoàng quyền, không cho Hoàng thượng chút thể diện ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Người như vậy…
Không thể hợp tác mà trở thành kẻ địch, quả thực quá đáng tiếc.
Nghĩ đến đây Nam Lăng Cẩm Phàm lại trách cứ Tô Quán, đến trái tim của một nam nhân cũng không nắm giữ được, nữ nhi Tô gia chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Mọi người đều bị sự ngạo mạn của Cửu Hoàng thúc làm cho kinh ngạc, nhưng sau đó lại bị thay thế bởi một chuyện khác, đó là trước giờ bên cạnh Cửu Hoàng thúc chưa từng có người ngồi vào và Phượng Khương Trần là người đầu tiên.
“Hoàng thượng, thần đệ không hiểu thương hoa tiếc ngọc.” Cửu Hoàng thúc đứng dậy, hơi khom người, đây cũng coi như bù đắp lại chút mặt mũi cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng cảm thấy thoải mái hơn một chút, đến nỗi Cửu Hoàng thúc nói gì, ông ta không quan tâm, điều ông ta quan tâm là dáng vẻ và thái độ của Cửu Hoàng thúc.
Nếu hắn làm ông ta lúng túng ở trước mặt các vị hoàng tử Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng, ông ta cũng sẽ không để cho Cửu Hoàng thúc dễ chịu hơn.
Đế vương cần thể diện hơn bất kỳ ai.
Quần thần thấy vậy, lập tức hùa theo lời nói của Hoàng thượng, không dấu vết bóc mẽ chuyện Cửu Hoàng thúc thất lễ.
Phượng Khương Trần vừa tức giận lại buồn cười.
Cùng một chuyện do người khác nhau làm, hiệu quả đúng thật là rất khác.
Điều duy nhất đáng vui mừng là, lần này Cửu Hoàng thúc đã chắn phía trước cho nàng.
Hoàng thượng và các quan đại thần đều vui vẻ, tốt đẹp và yên bình, nhưng vẫn có người nhìn không nổi chuyện tốt này.
Nam Lăng Cẩm Phàm đột nhiên đứng lên, nâng ly, chắp tay hướng về phía Phượng Khương Trần: “Phượng tiểu thư quả đúng như lời đồn, xinh đẹp tuyệt trần, bản vương kính ngươi.”
Dứt lời, một hơi uống cạn rượu trong ly.
“Tam hoàng tử nói đùa rồi.
So sánh với tam hoàng tử, dung mạo của Khương Trần chẳng qua là cành liễu bên sông.” Phượng Khương Trần tự nhiên và hào phóng, đứng dậy uống cạn rượu trong ly.
“Ngươi…” Nam Lăng Cẩm Phàm ghét nhất là người khác nói đến tướng mạo của hắn.
Phượng Khương Trần quả nhiên là phạm vào điều kiêng kỵ của hắn.
Vừa nhìn thấy gương mặt này của Phượng Khương Trần, hắn liền nghĩ đến chuyện ở cung điện dưới lòng đất.
Chính bởi vì Phượng Khương Trần, hắn mới bị bại thảm hại như vậy.
Sát khí đột nhiên dâng lên, bóp mạnh ly rượu trong tay, chỉ nghe “rắc” một tiếng, ly rượu vỡ vụn, mảnh vỡ bị Nam Lăng Cẩm Phàm nắm chặt trong lòng bàn tay, máu chảy xuống tách tách…
Đúng thật là một nam nhân dễ giận, chỉ là không biết là do bản tính dễ giận hay là giả vờ nữa.
Phượng Khương Trần không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại thầm để ý.
“Tiểu vương thất lễ rồi.” Nam Lăng Cẩm Phàm buông tay ra, mảnh vỡ rơi xuống đất, cùng lúc đó sát khí trên người cũng thu lại đôi chút.
Nhưng suy cho cùng, người đã từng thấy máu, luồng khí sát khí trên người không phải muốn thu là thu được..