Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 807






Tôn Chính Đạo vừa bước ra khỏi sân của Tôn Tư Hành thì gặp ngay Tôn phu nhân.

Bà ấy phục hồi rất tốt, cả người gầy đi, nhìn càng có vẻ xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang hào phóng hơn lúc trước.

Thấy Tôn Chính Đạo bước ra, Tôn phu nhân vội vàng nghênh tiếp rồi dịu dàng hỏi: “Đàm luận với Tư Hành thế nào rồi?”
“Nàng biết sao?” Tôn Chính Đạo dừng bước, kinh ngạc nhìn vị phu nhân bên cạnh.
Tôn phu nhân cười cợt: “Ta là phu nhân của Tôn gia, làm sao mà ta không biết được.

Lão ia, ta không cầu mong điều gì, chỉ mong trách nhiệm của Tôn gia chấm dứt vào thế hệ chàng.

Đây là đứa con trai duy nhất của chúng ta, đừng để nó kế thừa y bát của chàng.


Mặt khác, nếu như chàng phải đi, hãy đưa thiếp thân đi cùng.

Một mình thiếp thân ở lại đây sẽ rất cô đơn.

Con của chúng ta đã lớn rồi, nó có thể tự chăm sóc bản thân mình.”
“Đi” ở đây không phải là rời đi, mà là chết.

Điều này Tôn phu nhân hiểu rất rõ, chính vì vậy nên mới có thể nói ra…
Tôn Chính Đạo nắm lấy tay Tôn phu nhân rồi nói một cách nghẹn ngào: “Được!”
Phượng Khương Trần đứng trước Phượng phủ, nhìn đống phế tích trước mắt.

Ở một mặt khác mà nàng không biết, việc nàng hoài nghi thân phận của phụ mẫu Phượng phủ đã khiến Tôn Chính Đạo đưa ra một quyết định quan trọng…
Phượng Khương Trần ngơ ngác nhìn Phượng phủ hóa thành phế tích với nước mắt lưng tròng.

Sau khi Phượng phủ bị đốt trụi, đây là lần đầu nàng quay lại đây.

Không phải là nàng không muốn đến, mà là không dám đến.

Nàng sợ phải thấy thảm cảnh sau khi Phượng phủ biến thành phế tích…
Lộp bộp… Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mắt Phượng Khương Trần.

Nàng không lau nó đi mà chỉ nhắm mắt lại, ngăn lấy những giọt nước mắt sắp tràn ra.
Lý Tưởng chết, có thể Phượng phủ không có cách nào có thể xây lại như lúc trước.


Tuy rằng trước đây Phượng phủ cũ nát, mộc mạc, vắng lặng chẳng có bóng người, nhưng đây vẫn là nhà của nàng.

Nàng ở Phượng phủ sẽ có cảm giác quen thuộc, nhưng bây giờ thì sao? Cái gì cũng không có.
Phượng Khương Trần cứ đứng bình tĩnh như thế, không hề nhúc nhích.

Nàng đến đây không phải là để tìm đồ vật từ trong phế tích.

Nàng đã đem chiếc hộp gỗ thần bí nhất trong Phượng phủ đi.

Tối hôm nay, nàng đến đây chẳng qua để giải quyết nỗi sầu lo trong lòng, suy tính con đường sau này.
Nàng vốn sau khi từ từ sắp xếp xong mọi chuyện ở Hoàng Thành, nàng sẽ tìm một trấn nhỏ rồi sống một cuộc sống yên tĩnh.

Nhưng bây giờ thì sao?
Nàng có thể đi sao?
Phượng Khương Trần mở mắt ra.

Tuy rằng đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng tâm trạng nàng đã bình tĩnh trở lại.

Phượng Khương Trần không hề ngại bẩn, nàng tìm một tảng đá để ngồi xuống rồi đờ ra nhìn bầu trời nghìn sao…
“Cha mẹ, hai người nói con nên làm gì đây? Điều tra thân phận, cái chết của hai người, hay là cứ sống trong sự hoang mang như giấc mông này?”
Phượng Khương Trần ghét hận thù, cũng không muốn gánh vác nó.

Có thể Vương Cẩm Lăng đã cho thấy rõ cái chết của cha mẹ nàng không đơn giản, một khi điều tra kỹ hơn thì nhất định biết được một chút.

Nhưng nàng không muốn đối mặt với chuyện này.

Còn về thân phận của họ, nếu như lời Vương Cẩm Lăng nói đều là sự thật, hơn nữa trong tay nàng còn có chiếc hộp gỗ Xảo Đoạt Thiên Công, như vậy trên cơ bản, nàng có thể khẳng định cha mẹ tuyệt đối không phải người bình thường.

Xuất thân của họ nhất định bất phàm, thân là con gái của họ, nàng sợ mình cũng không thể bình thường.
Một khi nàng điều tra ra thân phận của họ, nàng là người kế thừa của họ, nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Nhưng nàng chưa từng muốn gánh vác một trách nhiệm nặng nề.
Người khác có thể muốn một xuất thân cao quý, nhưng Phượng Khương Trần lại không như vậy.

Nàng cho rằng được càng nhiều thì cũng phải trả giá càng nhiều.

Có thân phận cao quý, ngươi cũng phải trả giá đắt cho nó.

Phía sau vinh hoa chính là nỗi chua xót vô tận.
Vương Cẩm Lăng sớm đã điều tra được chuyện của cha mẹ nàng, nhưng đến bây giờ mới nói.

Hắn lại còn khẩn thiết muốn trùng kiến Phượng phủ thay nàng, hẳn là nhìn thấu sự chán ngán của nàng đối với đấu đá trong Hoàng Thành.
Vương Cẩm Lăng muốn giữ nàng ở lại nhưng không chủ động nói ra, mà là dùng chuyện này để trói chặt nàng.

Vương Cẩm Lăng rất hiểu nàng, nhưng bởi vì quá hiểu nàng nên hắn càng hiểu rõ thứ gì có thể giữ nàng ở lại Hoàng Thành, ở lại nơi hắn có thể nhìn thấy.