“Cho dù Dạ Diệp không cưới Tô Quán thì hắn cũng không giúp đỡ Cửu Hoàng thúc.” Bộ Kinh Vân tức giận nói, nghĩ đến Dạ Diệp, hắn lập tức nhớ đến cơ thể trần truồng của mình, bị người ta trói lên bàn xoay mà sỉ nhục.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn giết chết Dạ Diệp.
Hu hu hu, nhưng hắn không thể, bởi vì Dạ Diệp là thiếu chủ của Dạ Thành.
Giết chết Dạ Diệp, Dạ Thành tuyệt đối không bỏ qua.
Lúc này, Bộ Kinh Vân nghe thấy Dạ Diệp không thể cưới Tô Quán mà y luôn tâm tâm niệm niệm, hắn lập tức mừng thầm trong lòng.
Lam Cửu Khánh nở nụ cười cao thâm khó dò: “Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Cửu Hoàng thúc không cần Dạ Diệp ủng hộ, chỉ cần hắn hợp tác với Cửu Hoàng thúc là được.
Các ngươi không cần phải lo lắng về chuyện Tô Quán, ta sẽ giải quyết được.
Điều mà ta lo lắng bây giờ là an nguy của Phượng Khương Trần.
Tên Nam Lăng Cẩm Phàm kia nham hiểm đê tiện, là kẻ tiểu nhân thù dai.
Lần trước bởi vì Phượng Khương Trần, hắn đã chịu thiệt rất lớn ở Đông Lăng, phải trốn về Nam Lăng như chó mất chủ.
Hơn nữa, Nam Lăng Cẩm tranh quyền với hắn ở Nam Lăng lại được Phượng Khương Trần cứu lấy.
Thù mới hận cũ, Nam Lăng Cẩm Phàm chắc chắn không buông tha cho Phượng Khương Trần.
Lần này hắn tới Đông Lăng, bề ngoài là đàm phán chuyện hòa hôn, trên thực tế lại là báo thù, hắn không gây khó dễ cho Cửu Hoàng thúc được, nhưng Phượng Khương Trần thì chưa chắc.”
Lam Cửu Khánh vừa nói vừa nhìn về phía Bộ Kinh Vân, ý đồ này không cần nói cũng biết, Bộ Kinh Vân muốn giả không hiểu cũng không cần.
Hắn chỉ có thể tức giận mà nói: “Nói nhiều như vậy, ngươi là muốn ta âm thầm bảo vệ Phượng Khương Trần đúng không? Yên tâm, ta sẽ không để cho Phượng Khương Trần bị ám sát chết.
Còn nữa, đây là Hoàng Thành, thích khách sao đi vào dễ dàng như vậy được.”
Bộ Kinh Vân thật sự muốn hỏi Lam Cửu Khánh xem Phượng Khương Trần có gì tốt, đáng cho ngươi vì nàng mà mưu tính nhiều như vậy.
Được rồi, Bộ Kinh Vân đã quên mất lần đầu gặp Phượng Khương Trần, hắn cũng rất có hảo cảm với nàng.
Tại Tôn gia, Phượng Khương Trần đang thương lượng với Vương Cẩm Lăng về việc trùng kiến Phượng phủ thì đột nhiên hắt xì một hơi, nàng thầm nghĩ trong lòng: “Không lẽ Cửu Hoàng thúc lại đang tính toán với ta chứ!”
“Có ngươi ở bên cạnh quan sát thì ta yên tâm.” Lấy được đáp án mà mình muốn, Lam Cửu Khánh cũng không dây dưa nữa.
Y quay sang nói với Tô Vân Thanh: ‘Văn Thanh, đừng để lộ Tường Thụy mà ngươi chế tạo hôm nay ra, ta có chỗ cần dùng.”
Ngữ khí rất bình thường, nhưng cũng từ chối không cho thương lượng.
“Cái gì? Không thể để lộ? Tại sao vậy? Ta đã sai người chế tạo rất nhiều, nếu không thể bán ra ngoài, số tiền ta bỏ vào đó không phải mất trắng sao.” Tô Vân Thanh quen làm việc theo lệnh Lam Cửu Khánh cũng không nhịn được than vãn.
Hắn biết rõ giá trị của tấm gương kia, chỉ cần xoay tay một cái là có thể kiếm được một số của cải đáng kể.
Bây giờ không chỉ không thể kiếm tiền, ngay cả vốn liếng cũng mất.
“Đừng để tiền trong mắt, sau này vật kia sẽ có giá trị rất lớn.” Trong mắt Lam Cửu Khánh lóe lên tia lạnh lẽo, Tô Vân Thanh không nhịn được rùng mình, nhưng hắn vẫn than vãn: “Ta không để tiền trong mắt thì ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để nuôi thám tử, nuôi quân đội, thu mua mật thám.”
Tiền tiền tiền, đánh trận không thể thiếu tiền, không có tiền thì bọn họ chẳng làm gì được.
Lam Cửu Khánh đương nhiên hiểu rõ, ngữ khí của y lập tức chậm lại: “Ta biết tiền rất quan trọng, nhưng vì tiền mà để lộ một vật quan trọng như vậy thì không đáng.
Hôm nay quan sát, ta dự đoán rằng vật này trong tương lai sẽ có tác dụng rất lớn trên chiến trường.
Tương lai sẽ có cơ hội kiếm tiền.”
“Ta hiểu rồi.
Ngươi yên tâm, ta sẽ che giấu chuyện này.
Ban đầu, lúc chế tạo ra gương này, ta đã đặc biệt chọn một nơi hẻo lánh.” Tô Vân Thanh biết Lam Cửu Khánh suy nghĩ cho đại sự, tuy rằng vẫn còn hơi đau lòng nhưng vẫn nén nhịn.
Khá lắm, hắn đã nghĩ ra cách rồi, chỉ cần đào thêm vài thứ từ trên người Phượng Khương Trần thôi.
Nàng có thể nói ra phương pháp chế tạo gương, chắc chắn cũng biết thêm nhiều thứ kỳ quái khác.
Lam Cửu Khánh hài lòng gật đầu, y luôn yên tâm về cách làm việc của Tô Vân Thanh.
Vì vậy, y cũng dự định giao cho Tô Vân Thanh đi làm một chuyện khác: “Phượng phủ bị đốt, trước kia Phượng Khương Trần rất bận rộn, bây giờ rảnh rỗi nhất định sẽ sắp xếp chuyện trùng kiến.
Vân Thanh, ngươi nghĩ cách ôm đồm chuyện trùng kiến Phượng phủ thay Phượng Khương Trần đi.”
“Thay Phượng Khương Trần trùng kiến Phượng phủ? Cửu Khánh, ngươi đối xử với nàng tốt vậy sao?” Tô Vân Thanh ai oán đến cực điểm, chuyện công chuyện tư đều ném hết cho hắn làm, Cửu Khánh hết sức quá đáng.
Chỉ cần liếc mắt thì Lam Cửu Khánh đã hiểu Tô Vân Thanh nghĩ gì, y tức giận nói: “Ai nói đây là vì Phượng Khương Trần? Đây là chuyện công.”