“Rời khỏi thành? Chưa được sự đồng ý của trẫm mà dám tự ý rời khỏi thành.
Cửu vương gia đúng thật là gan to bằng trời.
Người đâu, mau đi mang Cửu Vương Gia tiến cung.” Hoàng thượng vỗ mạnh lên long ỷ, biểu hiện rõ sự tức giận.
“Tuân lệnh”.
Thái giám vừa chạy vừa nghiêng ngả hướng ra phía cửa, cùng với vài thị vệ lên đường “khiêng” Cửu Hoàng Thúc tiến cung.
Mấy người Lạc Vương, Thanh Vương đang vui vẻ cười thầm khi thấy người khác gặp họa, họ đương nhiên biết được, Hoàng Thượng là đang muốn lấy Cửu Hoàng Tử ra làm bia đỡ, việc này tốt nhất là hắn nên xử lý cho thật tốt, nếu không e rằng Cửu Hoàng Tử sẽ gây rắc rối lớn.
Thái tử tuy rất lo lắng cho Cửu Hoàng Thúc nhưng nhìn thấy gương mặt giận dữ của Hoàng Thượng, Thái tử chỉ có thể cúi đầu không nói gì.
Trong đầu chợt chạy qua một suy nghĩ táo bạo, nếu người chết lúc đó không phải là Lý Tưởng mà là Hoàng Thượng vậy thì đã tốt hơn rồi.
Đương nhiên, loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này chỉ vừa lóe qua, Thái Tử vội vàng thu lại ý nghĩ đó, trong lòng yên lặng tính toán, những điều kiện gì mà người Bắc Lăng, Nam Lăng, Tây Lăng sẽ đề ra đối với Đông Lăng.
Mặc khác, người của Cửu Thành thì sẽ dễ dàng xử lý hơn.
Dù sao thì với sức mạnh của duy nhất một thành cũng không đủ để đối chọi với cả giang sơn.
Văn võ bá quan lúc này mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ai cũng không dám nói nhiều, lúc này mà nói nhiều có khi thành sai nhiều, Lý Tưởng lúc này cũng đã mất, quả thật là đáng tiếc.
Nhưng người đã mất rồi, có tiếc thì cũng có thể làm gì.
Bọn họ với Lý Tưởng không quen không thân, cũng lắm chỉ buông một lời đáng tiếc rồi thôi.
Có chăng là tiếc phương pháp sáng tạo ra chấn thiên lôi không được lưu truyền lại.
Đại điện lúc này trở nên yên ắng, ai cũng hiểu được rằng đây là sự yên lặng trước khi cơn bão ập đến.
Chỉ đến khi Cửu Hoàng Thúc đến thì mưa liền rơi.
Bọn họ cũng chỉ biết thầm thương cho Cửu Hoàng Thúc, sớm không rời thành, muộn không rời thành, lại rời thành đúng lúc này, đây đúng là họa từ trên trời rơi xuống.
Cửu Hoàng Thúc cùng với Phượng Khương Trần vừa vào thành đã gặp phải thị vệ của hoàng cung, cũng đủ thấy Hoàng Thượng nắm bắt tin tức nhanh đến mức nào.
Thị vệ hoàng cung cũng chỉ phụng lệnh Hoàng Thượng, sau khi nhìn thấy hai người họ liền hành lễ vái lạy sau đó liền theo ý chỉ của Hoàng Thượng, mang Cửu Hoàng thúc tiến cung.
“Bồn Vương giờ phải vào cung, ngươi tự mình quay về đi”.
Cửu Hoàng Thúc dường như đã đoán được việc này từ trước, xoay người xuống ngựa, giao lại ngựa cho Phượng Khương Trần: “Tạm thời ngươi hãy ở lại Tôn phủ, không có việc gì thì đừng đi đâu, cũng không cần nghe lệnh ai, ngoài trừ thánh chỉ.”
Phượng Khanh Trần gật đầu, còn muốn nói thêm một câu: “Cửu Hoàng thúc, ngài bảo trọng.” Những lời muốn nói đến đầu lưỡi lại không thể nào thốt ra.
Đành lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Cửu Hoàng Thúc cùng thị vệ tiến cung.
Đến mức này rồi thì Phượng Khương Trần cũng biết là Hoàng Thượng đang nổi giận.
Suy cho cùng, Lý Tưởng mất, đến một mảnh tro cũng không còn, Hoàng Thượng đặt nhiều kỳ vọng ở Lý Tưởng như vậy, kết quả lại không thể cứu vớt được gì, còn có thể không tức giận sao.
Mà người tức giận hơn cũng là Trần Quốc Công, hắn vì Lý Tưởng, đến thanh danh của con gái hắn ta cũng không cần, đổi lấy được kết quả gì?
Phượng Khương Trần cảm thấy trong lòng sảng khoái khi nghĩ đến một An Quốc Công vừa mất phu nhân lại thiệt hại về binh lính, thúc ngựa mà chạy về hướng Tôn phủ.
Đến cả những ánh mắt soi mói hay những lời bàn tán trên đường nàng cũng đều không để tâm đến.
Người không có rận thì không sợ ngứa.
Từ lúc vào hoàng thành cùng với Cửu Hoàng Thúc, nàng đã biết những lời đồn trước đó nàng không thể thanh minh , không những không vớt vát được thanh danh của nàng mà có khi còn càng ngày càng xấu hơn.
Nhưng lúc này, nàng không thể làm gì khác ngoài việc thừa nhận chuyện này.
Nàng tin rằng lời đồn đãi rồi cũng sẽ lắng xuống, lúc trước khó khăn như thế nào nàng cũng đã đối mặt, cũng đã vượt qua, huống chi lần này, nàng không phải như Cửu Hoàng Thúc nói, không thể khắc phục hậu quả, nàng tất nhiên đã có sự an bài ở phía sau rồi.
Phượng Khanh Trần quay trở lại Tôn phủ, Tôn Chính Đạo không nói gì, chỉ sắp xếp hạ nhân hầu hạ nàng nghỉ ngơi.
Sự điềm tĩnh và khí chất toát ra từ những lời nói và cách hành xử này thì chắc chắn không phải một thái y nhỏ nhoi của Thái Y Viện có thể có được, nàng biết Tôn Chính Đạo không bình thường, nàng cũng im lặng không nói gì.