Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 791






Nhìn ánh mắt kinh ngạc cùng kinh sợ của những người này, Phượng Khương Trần nghĩ đến việc mấy lần trước nàng vào thành vào sáng sớm, không thể không nói đồng nghiệp không đồng mệnh.

Đều là người, tại sao lại có khoảng cách này lớn như vậy? Phượng Khương Trần có thể chắc chắn rằng cho dù Cửu Hoàng Thúc sáng sớm vào thành, những người này cũng không dám nhìn hắn bằng ánh mắt tự phụ, cũng không dám dùng lời ác độc làm đả kích hắn.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Phượng Khương Trần tốt chút nào, mỗi lần nàng vào thành sáng sớm đều không có việc gì tốt, lần này Cửu Hoàng Thúc ở đây, không biết có phải gặp xui xẻo gì không.

“Ngươi lo lắng cái gì, chuyện này hiện đã có bổn vương.


” Cửu Hoàng Thúc tưởng rằng Phượng Khương Trần lo lắng chuyện tiếp theo, liền yên lặng nắm tay nàng an ủi.

Sự việc không nghiêm trọng như những gì hắn nói, chẳng qua là vì Phượng Khương Trần mà cố ý phóng đại nó lên, Lý Tưởng đã chết, đau đớn nhất là Nam Lăng, Tây Lăng và Bắc Lăng tức giận, hoàng thượng sẽ rất bận rộn.

Dù như thế nào hoàng thượng cũng sẽ không vì Phượng Khương Trần mà bỏ mặc giang sơn xã tắc.

Phượng Khương Trần không giải thích, nàng chỉ ngồi yên lặng, trong kế hoạch của nàng không có Cửu Hoàng Thúc, cũng không đi chung ngựa với Cửu Hoàng Thúc vào thành, nên nàng không biết rằng sau khi vào thành nàng sẽ đối mặt với cái gì…
Cái gọi là khí thế chính là không cần nói gì, chỉ cần cưỡi ngựa tiến về phía trước thì những người đang xếp hàng sẽ tự động dạt ra…
Không lâu sau Cửu Hoàng Thúc cùng với Phượng Khương Trần tới cổng thành, Phượng Khương Trần còn đang suy nghĩ bước tiếp theo sẽ làm gì thì nghe thấy giọng nói đầy bá đạo của Cửu Hoàng Thúc: “Mở cổng thành, bổn Vương muốn vào trong thành.


Oành…
Bổn Vương? Đây là một vị Vương Gia sao?
Những dân thường đang đứng chờ ngoài thành lặng lẽ đứng nhìn đám người trên lưng ngựa, ánh mắt lộ vẻ nhục nhã lần lượt rút lui, trong đám người này không rõ ai là kẻ cầm đầu, lần lượt quỳ xuống hô Thiên Tuế.


Binh lính canh giữ cổng thành dường như cũng choáng váng, há hốc miệng, một lúc lâu không biết nói gì, hai chân run rẩy, vẻ mặt kinh hoàng như vừa nhìn thấy ma, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không, không, không biết đó là vị Vương Gia nào vậy?
Khuôn mặt đỏ bừng cùng với những hạt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt rõ ràng những binh sĩ này sắp gục ngã rồi, nếu như Trác Đông Minh muốn chửi thề.

để cho ông đây, lại một tên trúng tà rồi.

Phượng Khương Trần lắc đầu, trong lòng thầm nói, Cửu Hoàng Thúc quả thật xấu tính, không biết là người doạ người có thể sẽ gây chết người sao, những binh lính này tuy là đang ở trong hoàng thành, nhưng cả đời này cũng chưa từng được nói chuyện với vị Vương Gia nào cả.

Cửu Hoàng Thúc không nói tiếng nào, từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, mặt trên của tấm lệnh bài có khắc chin từ.

Tấm lệnh bài này Phượng Khương Trần nhìn có chút quen mắt, lập tức nghĩ tới Cửu Hoàng thúc hình như có tặng cho mình một tấm ngọc bài gần giống vậy.

Ặc, nếu không nhìn thấy tấm lệnh bài này, bản thân còn quên luôn tấm ngọc bài tượng trưng cho thân phận của Cửu Hoàng Thúc rồi, trước giờ cũng chưa từng sử dụng nó, lại phụ lòng tốt của Cửu Hoàng Thúc.

Sớm biết như vậy đã không kích động Cửu Hoàng Thúc rồi, nàng có tấm ngọc bài tượng trưng cho Cửu Hoàng thúc lại còn lo không vào được thành sao, thật là ngớ ngẩn mà.


Binh lính canh giữ cổng thành không biết ai với ai nhưng nhận ra đây là tấm lệnh bài tượng trưng cho thân phận dưới một người trên vạn người liền quỳ rạp xuống: ”Tiểu nhân không biết là Cửu Hoàng Thúc, kính mong Cửu Hoàng Thúc tha tội.

” Lời nói lưu loát, đoán chừng là bị dọa cho ngốc luôn rồi liền phản ứng theo bản năng.

Cửu Hoàng Thúc đến nhìn cũng không thèm nhìn binh lính lấy một cái, lạnh lùng phân phó:” Đi, đi tìm đại nhân của mấy người đến đây.


Một vị vương giả chân chính xem thường việc làm khó một binh lính, điều này càng không làm mất đi thân phận, còn so đo với một tên lính thì chỉ là sự ngạo mạn của vị vương giả.

Ngày thường thì những việc này đều do người hầu bên dưới xử lý, Cửu Hoàng Thúc trước giờ đều không quản những chuyện vặt vãnh như vậy.