Dọc đường đi, hai người mặc dù cảm thấy hơi bất tiện, nhưng may thay Cửu hoàng thúc là người kiệm lời, sau đó cũng không nói thêm chuyện gì làm nàng thấy lúng túng hoặc là không biết nên trả lời ra sao.
Song song đó Phượng Khương Trần cũng buồn bực cái hũ nút Cửu hoàng thúc này, rõ ràng là chiếm hời của nàng, rõ ràng là khinh bạc nàng, bây giờ xuất phát cũng không nói vài câu hứa hẹn, bảo nàng yên tâm thế nào được.
Được rồi, tuy rằng hy vọng xa vời Cửu hoàng thúc cưới nàng có hơi ngây thơ quá, nhưng Cửu hoàng thúc dù sao chăng nữa cũng phải nói mấy lời đại loại như: “Khương Trần, bổn vương sẽ không cô phụ nàng”, “Khương Trần, bổn vương nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng” chứ.
Một câu cũng không hé răng, đây là có ý gì? Hối hận rồi hả? Hay là không coi nàng ra gì, chỉ coi nàng là một thứ đồ chơi, lúc nhớ tới thì chơi đùa một hồi, chơi chán rồi thì ném đi?
Phượng Khương Trần càng nghĩ càng khó chịu, cả đường đi cứ cúi đầu không nói gì, trong lòng oán hận, nghĩ xem phải tìm lại uy nghiêm của mình kiểu gì, phải dạy dỗ Cửu hoàng thúc ra sao.
Cửu hoàng thúc ngơ ngác, vừa rồi vẫn còn tốt lắm mà, bây giờ lại làm sao thế này? Nhưng lại nghĩ tới chính sự quan trọng, giúp Phượng Khương Trần xử lý cho tốt, nói không chừng tâm tình của nàng sẽ khá lên.
Cửu hoàng thúc là người theo chủ nghĩa thực dụng, trong mắt hắn, nói nhiều cũng không bằng ra tay hành động.
Suy cho cùng đây mới là thực tế.
Vả lại, với cá tính của hắn, đúng thật là không có kiên nhẫn nói những lời vô dụng kia.
Cửu hoàng thúc thuần thục trốn tránh thị vệ, hoàn toàn coi hoàng cung như hoa viên của mình, nửa canh giờ sau, Cửu hoàng thúc không gây ra bất kỳ kinh động gì, đưa Phượng Khương Trần tới ngoài điện Lý Tưởng đang ở, chỉ vào lầu thứ ba, hộ vệ ở ngoài tầng ba, kề sát rồi nói nhỏ vào tai Phượng Khương Trần: “Đó là cung điện Lý Tưởng đang ở, canh phòng rất nghiêm ngặt, chúng ta không cách nào tới gần được.
”
Cũng là kề sát vào nhau, nhưng lúc này không có bầu không khí kiều diễm kia, hai người đều đặt toàn bộ tấm trí vào chính sự.
“Có cách nào tới gần đó không?” Nghe thấy Cửu hoàng thúc nói, Phượng Khương Trần cũng tạm thời đè phiền muộn trong lòng xuống, nên nhớ rằng đêm nay chuyện quan trọng là phải giết được Lý Tưởng không phải là vụng trộm với Cửu hoàng thúc.
Vụng trộm?
Yêu đương vụng trộm?
Ách…… khuôn mặt của Phượng Khương Trần lúc này tối sầm lại, nàng sao lại nghĩ đến từ như vậy chứ.
Nàng và Cửu hoàng thúc nam chưa lấy nữ chưa gả, hai người cũng không phải là cung nữ thị vệ, cho dù có chuyện gì cũng không tính là yêu đương vụng trộm, huống hồ bọn họ cũng chưa thật sự làm ra cái gì.
Cửu hoàng thúc lại xem như Phượng Khương Trần nóng lòng sốt ruột rồi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả nhiên không còn sớm nữa, bọn họ vừa rồi xem ra đã tiêu tốn rất nhiều thời gian.
Được rồi, xem ra bản thân mình trước đây có phần sai, Cửu hoàng thúc quyết định hy sinh một lần nữa: “Ở đây có người của bổn vương, nếu ngươi muốn đi vào bổn vương có thể sắp xếp, nhưng trước hết ngươi phải nói cho bổn vương biết ngươi muốn làm gì.
”
Cửu hoàng thúc tin tưởng Phượng Khương Trần khẳng định sẽ không lao vào một cách ngu ngốc để giết Lý Tưởng, chưa kể làm như vậy cũng vô ích, cho dù có thành công đi nữa thì sẽ như thế nào?
Phượng Khương Trần giết người thì cũng không thể chạy thoát, vả lại dùng cách thức ngu ngốc như vậy để giết Lý Tưởng, làm sao có thể biến Lý Tưởng thành một kẻ yêu nghiệt, làm thế nào để chu toàn những lời Phượng Khương Trần nói ở Phượng phủ trận đại hỏa kia là do trời giáng xuống địa hỏa, phù hộ cho lời nói dối của nàng.
Hắn không biết Phượng Khương Trần muốn làm gì, nhưng hắn biết rằng Phượng Khương Trần đã sớm có chuẩn bị, nếu không nàng đã sớm sai Tôn Chính Đạo hạ độc thủ với Lý Tưởng rồi.
“Cho hắn một chút lễ nhỏ để trả lại hắn vì đã chiếu cố Phượng phủ.
” Phượng Khương Trần đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “chiếu cố” không chút nào giấu diếm sự chán ghét của bản thân với Lý Tưởng, người khác không biết nhưng Cửu hoàng thúc tuyệt đối hiểu rõ nàng thật lòng muốn giết Lý Tưởng, vì giết Lý Tưởng nàng thậm chí còn tạm thời buông tha cho người của An Quốc Công phủ và Dao Hân.
“Bổn vương tặng thay ngươi.
”Cửu hoàng thúc không tiếp tục truy hỏi, hắn biết con người Phượng Khương Trần, nàng nguyện ý nói thì tự nhiên sẽ nói, nếu đã không nguyện ý thì có hỏi cũng không hỏi được gì.