Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, hay tay níu chặt lấy y phục của mình, dựa vào đó dẹp loạn những chua xót trong lòng, còn có cả những tình cảm không nên bộc lộ ra này nữa.
Đến khi Phượng Khương Trần chắc chắn rằng lòng mình đã dẹp yên được những cảm xúc này, nàng mới mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại sự bình tĩnh dường như đứng trước cái chết cũng không dậy sóng, Phượng Khương Trần đẩy Cửu hoàng thúc ra: “Cửu hoàng thúc, nên làm chính sự thôi.”
Cửu hoàng thúc do dự một hồi, trong thâm tâm mơ hồ có chút linh cảm không hay, nhưng nghĩ đến nguy hiểm tiếp sau đó phải đối mặt, Cửu hoàng thúc vội vàng vất sang một bên, giúp Phượng Khương Trần sửa sang lại quần áo, đỡ Phượng Khương Trần xuống xe.
“Đây là đâu?” Phượng Khương Trần tỉ mỉ quan sát cảnh vật xung quanh, phát hiện đây không phải nơi nàng hẹn với Tạ hoàng quý phi.
Sau khi Phượng phủ cháy rụi, chuyện xảy ra tiếp đó đều nằm trong kế hoạch của Phượng Khương Trần, nhưng buổi tối hôm nay Cửu hoàng thúc xuất hiện lại đi quá dự tính của nàng.
Đêm nay là đêm quan trọng nhất, nàng tuyệt đối không cho phép có gì ngoài ý muốn, một chút xíu cũng không được.
Cửu hoàng thúc cũng không giải thích, kéo tay Phượng Khương Trần đi thẳng về phía trước, thấy Phượng Khương Trần hất tay hắn ra, mới không tình nguyện dừng bước lại.
“Đi theo bổn vương, bổn vương sẽ không hại nàng đâu.
Đường mà nhà họ Tạ biết bổn vương cũng biết, nhưng đường bổn vương biết người Tạ gia lại không biết đâu.
So với việc giao dịch với người Tạ gia làm trái ý định ban đầu, không bằng giao dịch với bổn vương này, bổn vương nói rồi, chuyện này nàng muốn thế nào thì liền làm thế đó, bổn vương đều sẽ tận lực giúp nàng, không cầu hồi báo.”
Đây là lần đầu tiên hắn giúp một người bất chấp nguyên tắc như vậy, đáng tiếc đối phương không hề cảm kích một tẹo nào.
Thời gian chín ngày Phượng Khương Trần làm được rất nhiều chuyện, nhưng lại chưa hề nghĩ tới việc dùng sức của hắn, đêm nay vẫn là hắn dồn hết tâm trí chen chân vào việc của nàng.
Nghĩ tới đây, Cửu hoàng thúc có hơi nhụt chí, hiếm khi hắn muốn đối xử tốt với một nữ tử, nhưng nữ tử này lại coi hắn là kẻ giặc, đề phòng rất nghiêm.
“Không cần báo đáp? Vậy chuyện Chấn Thiên Lôi thì sao?” Phượng Khương Trần theo Cửu hoàng thúc nấp vào mật đạo, nói giọng trào phúng.
Nàng còn chưa quên chuyện xảy ra ở biệt viện đâu, nam nhân này một khắc trước còn cùng nàng nhìn nhau đầy thâm tình, một khắc sau lại không chút do dự nào lợi dụng nàng, uy hiếp nàng.
Nàng tin Cửu hoàng thúc đối xử với nàng rất đặc biệt, nhưng phần đặc biệt đối đãi này hình thành nên là do nàng là một quân cờ có giá trị lợi dụng.
Nàng cũng giống như Lý Tưởng thôi, chỉ là một công cụ, lúc nàng mất đi tác dụng thì nàng chẳng còn là thứ gì nữa.
“Bổn vương cũng không miễn cưỡng nàng làm.” Cửu hoàng thúc nghe thấy chấn thiên lôi thì khẽ cau mày, thế gian này cũng chỉ có hắn biết được Phượng Khương Trần biết chế tạo chấn thiên lôi mà không ép buộc nàng.
Vì chuyện này hắn chịu không ít phiền phức của thuộc hạ, thế nên hắn phải gánh bao nhiêu áp lực, nhưng Phượng Khương Trần lại chẳng biết.
“Không bắt ép ta, nhưng ta có quyền lựa chọn sao?” Nam nhân và nữ nhân, bá chủ và bình dân, cách bọn họ suy nghĩ về sự việc không giống nhau, Phượng Khương Trần chỉ đứng trên lập trường của mình mà cân nhắc, suy nghĩ, hoàn toàn không nghĩ tới chấn thiên lôi đối với Cửu hoàng thúc có ý nghĩa như thế nào.
Nếu như Cửu hoàng thúc có thể không có giới hạn mà chế tạo ra chấn thiên lôi, vậy thì có nghĩa là có những chuyện có thể hoàn thành trước mười năm, hai mươi năm, mà đời người có được mấy lần mười năm, hai mươi năm chứ.
Cửu hoàng thúc nóng lòng cũng có thể hiểu được, phải biết là Cửu hoàng thúc không phải là một hoàng thúc không có quyền không có thế gì ở Đông Lăng, thứ hắn muốn cũng chẳng phải một cái Đông Lăng nhỏ nhỏ.
“Không có quyền lựa chọn? Phượng Khương Trần, bổn vương chưa từng ép buộc nàng bao giờ.” Cửu hoàng thúc rất tức giận, giận Phượng Khương Trần không biết tốt xấu, nếu như hắn bắt ép nàng một cách cương quyết hơn, Phượng Khương Trần còn có thể sống vui vẻ đến giờ sao?
Hắn chỉ là dùng lời dọa dẫm thôi, không hề có chuyện dùng bạo lực bắt ép nàng, đây đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Nên biết, người dưới trướng hắn có hàng trăm kiểu, hàng nghìn cách để Phượng Khương Trần ngoan ngoãn nói ra phương pháp chế tạo chấn thiên lôi.