Trái tim Phượng Khương Trần đang rỉ máu, nhà của nàng cứ thể bị ngọn lửa nuốt chửng ngay trước mắt nàng, nhưng nàng không thể làm gì được.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi, chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, chỉ cần tiểu thư còn sống, người vẫn có thể làm lại từ đầu.
” Hai nha hoàn sợ Phượng Khương Trần nghĩ quẩn, vội vàng khuyên bảo.
Nhưng không ngờ, giọng nói của Phượng Khương Trần lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Ta biết rồi, chúng ta đi thôi.
’’
Nói xong, nàng lập tức dẫn theo hai nha hoàn chạy ra bên ngoài, vừa mới chạy ra khỏi công viện, Phượng Khương Trần đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng dừng lại: “Các ngươi đi trước đi, ta còn có việc.
’’
Nói xong, nàng thoát khỏi tay hai người, lao về phía nội viện, chỉ trong chớp mắt đã đi vào trong biển lửa.
“Tiểu thư, đừng…’’
Đồng Giác và Đồng Dao lấy lại tinh thần, chạy sát bước chân của Khương Trần xông vào, nhưng không ngờ xà cửa đột nhiên sập xuống, hai người giật bắn mình, theo bản năng lùi về sau một bước, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người Phượng Khương Trần hòa dần vào trong biển lửa.
Hai nha hoàn các nàng quýnh lên, gào to: “Tiểu thư…!”
Bước chân của Phượng Khương Trần khựng lại, nghiêng người lại, gương mặt kiều diễm trong ánh lửa tựa như đóa hoa hồng đang nở rộ, tỏa ra sự mị hoặc trí mạng: “Đừng lo cho ta, các ngươi đi ra ngoài trước đi, tự ta có thể ra được.
”
Dứt lời, Phượng Khương Trần cũng không quay đầu lại, lập tức xông vào trong ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Xà nhà, cột gỗ thi thoảng lại sập xuống, nhưng Phượng Khương Trần giống như dũng sĩ dũng mãnh nhất, thế như chẻ tre, không màng chướng ngại, chỉ biết xông vào trong.
Hai nha hoàn đứng ở phía sau nhìn đến nỗi vô cùng khiếp sợ, lo lắng, còn bóng dáng mạnh mẽ của Phượng Khương Trần ngay tại khoảnh khắc cột lửa đập xuống đã né được, giống như là biết trước rồi vậy.
Chuyện giỡn chơi, mỗi ngày nàng đều chạy tới chạy lui trên chiến trường lửa chiến tán loạn, nếu như không hiểu mà tránh né hiểm nguy thì nàng đã chết vô số lần từ lâu lắm rồi.
“Tiểu thư, không được đâu.
” Hại nha hoàn cắn răng, nhắm mắt liều mạng cũng phi vào trong, lại bị Lý Tuần chạy lại xách lên: “Khụ khụ, hai người không muốn sống nữa phải không? Còn không mau chạy đi.
”
Mặt Lý Tuần bị lửa hun nóng đến nỗi đỏ bừng bừng, toàn Phượng phủ đều bị biển lửa vây hãm, dập lửa là hy vọng xa vời, hiện tại chỉ có thể làm được duy nhất một việc chính là cứu người.
“Không được, chúng tôi không thể đi được, tiểu thư, tiểu thư còn ở bên trong mà.
” Hai nha hoàn nóng nảy nhảy dựng lên, Lý Tuần khẽ chau mày kiếm, do dự một hồi rồi trầm giọng nói: “Các ngươi đi trước đi, ta đi cứu Phượng tiểu thư.
”
Lý Tuần xách nước của tiểu binh phía sau lên, dội lên trên người: “Được rồi, Phượng tiểu thư cứ để cho ta, ta sẽ đưa nàng ra ngoài.
”
Dứt lời, người liền vọt vào.
Đồng Giác và Đồng Dao cũng không chút do dự gì, cũng lao vào theo, ngọn lửa nóng rực dường như muốn thiêu chết con người ta vậy.
Lý Tuần phát hiện phía sau có tiếng động, qua đầu lại nhìn thấy hai cô nương đã lao vào theo, tức đến độ suýt hộc máu mà chết: “Hai ngươi xông vào làm gì? Hai ngươi có ôm được Phượng tiểu thư đi ra nổi không?”
Lúc này Đồng Giác và Đồng Dao mới sực nhớ ra, người ngoài nhìn vào vẫn là Phượng Khương Trần hôn mê bất tỉnh: “Chúng tôi là nha hoàn của tiểu thư, tiểu thư bỏ mạng trong biển lửa, chúng tôi đương nhiên muốn đi theo.
”
Hai nha hoàn cũng không nói thừa nữa, chỉ đi theo sau Lý Tuần, cẩn thận tránh né cột nhà rơi xuống, Lý Tuần thấy thể cũng chỉ đành cho các nàng đi theo, lúc Lý Tuần chạy về hướng phòng Phượng Khương Trần, hai nàng lại đi đến căn phòng cách vách.
Lúc Lý Tuần xông vào phòng, giường trong phòng đã cháy phừng phừng lên rồi, lửa to rùng rực làm người ta không thấy rõ được là trên giường có người hay không.
Nếu có người thì giờ cũng thành cái xác cháy đen thui rồi.