Lễ mừng thọ của Hoàng thượng diễn ta vô cùng náo nhiệt và long trọng, người của ba nước chín thành đều dâng lễ vật lên, lễ vật cũng chỉ là sản vật của quốc gia hay thành trì gì đó, không có gì đặc biệt, nhưng Hoàng thượng cũng vui vẻ nhận lấy.
Đây là lời chúc của toàn thiên hạ, sao Hoàng thượng có thể không vui cho được.
Lễ vật của các vị hoàng tử đều hao phí một chút tâm tư, nhưng đáng tiếc, lễ vật phí tâm tư như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ mua bằng tiền mà thôi, có thứ tốt gì mà Hoàng thượng chưa từng thấy, đống đồ vật đó căn bản không thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, hắn chỉ tuỳ ý quét qua một cái rồi cho người đưa vào nhà kho.
Nhưng món quà của Vũ Văn Nguyên Hoà ở ngàn dặm xa xôi lại khiến Hoàng thượng rất hài lòng.
Một chiếc hộp sắt bình thường, bên trên viết dòng chữ “Ngô hoàng vạn tuế, thống nhất giang sơn”, lễ vật này vừa được dâng lên đã khiến sắc mặt của Thiên Lỗi Tây Lăng, Phụng Khiêm Bắc Lăng, Tô Oản và người của chín thành khác trở nên cực kỳ khó coi, nhưng bọn họ cũng có thể nhịn xuống, vờ như không thấy.
Dù sao đây cũng là lãnh địa của Đông Lăng, hôm nay lại là lễ mừng thọ của Hoàng đế Đông Lăng, nếu như bọn họ bày ra sắc mặt người chết như thế đó chính là chạm vào điều cấm kỵ của Hoàng đế Đông Lăng, trong tay hắn có bom sấm sét, lúc này cực kỳ hăng hái, bọn họ nhất định phải tránh mũi nhọn này.
Nhìn thấy tám chữ ấy, Hoàng thượng đã rất vui mừng, nhưng khi hắn mở chiếc hộp sắt ra, vẻ kinh ngạc và khiếp sợ trong lòng hoàn toàn không thể diễn tả thành lời…
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, Vũ Văn tướng quân có tâm.
Thưởng, thưởng lớn, Vũ Văn tướng quân ngày đêm lo lắng việc nước, cho dù ở xa ngàn dặm cũng không quên san sẻ ưu phiền cho trẫm.
’’ Hoàng thượng đang cực kỳ cao hứng nên không ngừng bật thốt ra những lời khen ngợi cho Vũ Văn Nguyên Hoà.
Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm phỏng đoán rốt cuộc Vũ Văn Nguyên Hoà đã dâng tặng lễ vật gì mà có thể khiến Hoàng thượng vui vẻ đến thế?
Điều khiến bọn họ không hiểu nhất chính là ngoài miệng Hoàng thượng nói trọng thưởng cho Vũ Văn Nguyên Hoà nhưng lại đưa toàn bộ phần thưởng đến Phượng phủ, không chỉ vậy, hắn còn hạ lệnh dỡ bỏ việc cấm đoán đối với Phượng Khương Trần.
Mặc dù thời gian một tháng chỉ còn ba ngày nữa kết thúc, nhưng những lời của Hoàng thượng đã cho thấy hắn vô cùng sủng ái Phượng Khương Trần, mấy suy nghĩ động tay động chân với Phượng Khương Trần của các vị Hoàng tử cũng biến mất theo động thái này của Hoàng thượng.
Nếu không có năng lực thì chắc chắn không thể làm việc một cách dễ dàng, chuyện đối phó với Phượng Khương Trần vẫn nên xem xét kỹ hẵng nói.
Cửu Hoàng thúc từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, không ai nhìn thấy vẻ châm biếm sâu sắc và tàn nhẫn hiện lên trong đáy mắt hắn.
Quá trình tặng lễ vật tiếp tục diễn ra, Hoàng thượng vẫn luôn nắm chặt món quà của Vũ Văn Nguyên Hoà trong lòng bàn tay, như thể sợ bị người ta cướp đoạt, điều này càng khiến mọi người tò mò, rốt cuộc Vũ Văn Nguyên Hoà đã tặng cái gì?
Có món quà thần bí của Vũ Văn Nguyên Hoà ở đó, cho dù lễ vật tiếp theo đặc biệt thế nào đi chăng nữa cũng không thể khơi gợi được hứng thú của Hoàng thượng, mãi cho đến khi thái giám đến báo Lý Tưởng có một lễ vật thần bí muốn dâng lên để chúc mừng lễ mừng thọ của Hoàng thượng mới chuyển dời sự chú ý của tất cả mọi người.
Có Vũ Văn nguyên hóa cái này thần bí lễ vật ở, kế tiếp lễ vật liền tính là lại cực kỳ, cũng dẫn không dậy nổi Hoàng Thượng hứng thú, thẳng đến thái giám tới báo, Lý tưởng có thần bí hạ lễ đưa cho Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng ngày sinh khi, mới đưa mọi người lực chú ý dời đi.
Tên Lý Tưởng này cũng là người khôn khéo, nói là muốn tạo bất ngờ cho Hoàng thượng nên đã đuổi Dung Thanh Thu ra ngoài, lê lết cổ tay bị thương của mình đích thân chế tạo.
Hoàng thượng đoán có lẽ nó có liên quan đến bom sấm xét, bởi vì những vật liệu mà Lý Tưởng muốn khá tương đồng với những vật liệu được người của Công bộ sử dụng để chế tạo bom sấm sét.
Được rồi, đối với lễ vật của Lý Tưởng, Hoàng thượng cũng rất mong chờ, hắn hi vọng sẽ có được một vũ khí còn mạnh hơn cả bom sấm sét.
Có vũ khí của Lý Tưởng, cộng với lễ vật của Vũ Văn Nguyên Hoà, dã tâm thống nhất giang sơn của Hoàng thượng càng thêm mạnh mẽ hơn bao giờ hết!
Nói là muốn tặng quà nhưng Hoàng thượng và mọi người phía dưới chờ đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của nó đâu cả, trái tim của mấy người Thiên Lỗi Tây Lăng có thể nói là vô cùng bất ổn, tất cả đều hi vọng lễ vật của Lý Tưởng nhanh chóng được dâng lên, đồng thời cũng lo lắng nó sẽ khiến ba nước chín thành bọn họ không còn được lùi.