Vốn dĩ Hoàng thượng muốn lợi dụng Phượng Khương Trần để phá vỡ bố cục của Cửu Hoàng thúc, khiến hắn buộc phải xuất đầu lộ diện vì Phượng Khương Trần, nhưng không ngờ khi nghe được tin tức nàng ta sắp chết ngoại trừ khuôn mặt hơi buồn bã thì tất cả mọi thứ vẫn diễn ra như thường.
Hoàng thượng cực kỳ thất vọng nhưng đồng thời càng thêm chắc chắn với những suy nghĩ trong lòng.
Giữa giang sơn và mỹ nhân, mỹ nhân mãi mãi đứng sau giang sơn, nếu Đông Lăng Vũ Cửu mất bình tĩnh chỉ vì một nữ tử thì đó không phải là Đông Lăng Vũ Cửu mà hắn quen biết nữa, cũng không phải là người của Đông Lăng gia, nam nhân Đông Lăng tuyệt đối sẽ không bao giờ trầm luân trong sắc đẹp.
Thích là một chuyện, nhưng vì một nữ nhân mà huỷ hoại tất cả mọi thứ của bản thân, đó là điều mà nam nhân Đông Lăng không làm được.
Nam nhân Đông Lăng không phải là bộ tộc Lam thị tiền triều, chỉ vì một nữ nhân mà chôn vùi giang sơn vạn dặm của mình, vì một nữ nhân mà tuyệt tự tuyệt tôn.
Con cá lớn là Cửu hoàng thúc không thể bắt đầu, con tép riu Vương Cẩm Lăng lại vô tình mắc câu, Hoàng thượng liền quyết định nhắm họng súng vào Vương Cẩm Lăng.
Đáng tiếc… Hoàng thượng đánh giá quá cao Cửu hoàng thúc, cũng đã quá khinh thường Vương Cẩm Lăng, mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng Vương Cẩm Lăng cũng không hề làm ra bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến Vương gia như hắn nghĩ.
Hoàng thượng vẫn đang chờ đợi, nhưng mười ngày trôi qua, không chỉ không chờ được tin tức về cái chết của Phượng Khương Trần mà cũng không bắt được lỗi của Vương Cẩm Lăng.
Số mệnh của Phượng Khương Trần thực sự là phi thường, thái y nói nàng ta sắp chết, nhưng đã mười ngày trôi qua mà tin tức Phượng Khương Trần chết vẫn chưa xuất hiện.
Hoàng thượng cực kỳ tức giận, thay đổi vô số thái y, sau khi chẩn bệnh, người nào người nấy đều nói rằng Phượng Khương Trần đã bước một chân vào quan tài, chẳng qua là đang dựa vào nhân sâm duy trì hơi thở, có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng đã hơn mười ngày, Phượng Khương Trần vẫn chưa chết, nếu không phải mật thám ở Phượng phủ đến báo cáo rằng tình trạng của nàng ta thực sự không ổn thì Hoàng thượng cũng phải nghi ngờ các thái y đã chẩn đoán sai hết rồi.
Không chết thì không chết, mười ngày nay không thấy Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng cắn câu, Hoàng thượng đã hơi nản lòng.
“Có vẻ như trẫm đã đánh giá quá cao sự hữu dụng của Phượng Khương Trần rồi, dù sao cũng chẳng mấy ai huỷ hoại toàn bộ gia nghiệp của tổ tông chỉ vì một nữ nhân giống như Lam thị tiền triều, đại công tử Vương gia này là một người mà lúc trở nên tàn nhẫn cũng không hề thua kém lão Cửu chút nào.
’’ Hoàng thượng tự giễu cười một tiếng.
Cũng may tình trạng của Phượng Khương Trần không phải là do hắn tỉ mỉ sắp xếp, hắn chỉ là thuận nước đẩy thuyền một phen, mặc dù bất mãn nhưng Hoàng thượng cũng không biểu hiện quá rõ ràng ra ngoài.
Mắt thấy sắp đến lễ mừng thọ của mình, Lý Tưởng ngày một tốt hơn, Hoàng thượng liền quyết định gác chuyện của Phượng Khương Trần sang một bên, một quân cờ vô dụng, Hoàng thượng sao có thể hao tâm tổn trí lên người nàng, so với thiên hạ này, nàng ta chẳng là cái thá gì cả.
…
“Đại ca…’’ Vương Thất vừa đến Lạc Đường viện thì đã thấy Vương Cẩm Lăng với thân hình gầy gò ốm yếu đang lặng lẽ đứng dưới tàng cây hải đường dõi mắt nhìn về phương xa, mà phương hướng kia chính là Phượng phủ.
Cả người Vương Cẩm Lăng bị bao trùm bởi một hơi thở bi thương nồng đậm, chỉ trong vòng mười ngày, hắn đã gầy đi rất nhiều, bộ quần áo trắng kia thực sự giống như đang treo ở trên người, trống rỗng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Vương Thất vô cùng chua xót, nhưng ngoại trừ đau lòng, hắn không thể làm được gì cả.
Công tử Vương gia không có tư cách tuỳ hứng bốc đồng, mọi quyền lợi và danh vọng của bọn họ đều do Vương gia ban tặng, phải suy nghĩ đến Vương gia, đại công tử vang danh khắp thiên hạ cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm của gia tộc.
“Cẩm Hàn đến rồi sao?’’ Vương Cẩm Lăng xoay người lại, trên môi vẫn nở nụ cười, thậm chí trong mắt cũng tràn ngập ý cười nồng đậm.