Cho nên sức khoẻ nàng hồi phục rất chậm, nhưng nàng cũng không sốt ruột, dù sao nàng cũng bị nhốt ở trong Phượng phủ không thể ra ngoài, vừa lúc có thể tranh thủ khoảng thời gian này để tìm hiểu tình hình, cho dù không phải để phản kích thì cũng có thể bảo vệ tính mạng.
Lần này, nàng hiểu sâu sắc một điều rằng khi cái chết đến gần, người duy nhất nàng có thể tin tưởng chỉ là chính mình mà thôi!’’
Bên ngoài cực kỳ hỗn loạn nhưng Phượng Khương Trần làm tổ trong Phượng phụ lại cảm nhận được sự yên tĩnh hiếm có, không có mấy chuyện lặt vặt quấy rầy, cũng không có người đến cửa gây phiền phức, chỉ trong vòng mười ngày, Phượng Khương Trần đã có thể xuống giường đi bộ.
Chẳng qua là vì đang giả bệnh nên nàng vẫn trồng nấm trên giường, hai chân chẳng mấy khi chạm đất.
Rảnh rỗi không có việc gì làm nên Phượng Khương Trần đã xem xét lại hệ thống y đức trong túi trị liệu thông mình một chút, phát hiện y đức của mình đã tăng lên năm điểm.
Số điểm y đức này không dễ tích luỹ, bình thường nàng cũng cứu không ít người nhưng điểm y đức vẫn không hề tăng lên, không ngờ việc đỡ đẻ của thế tử phu nhân đã giúp nàng tích góp được ba điểm quý báu, Phượng Khương Trần thực sự rất vui vẻ.
Đùi muỗi cũng có thịt, mặc dù y đức hơi ít thật nhưng điểm số y đức cũng phải tích luỹ dần dần, trừ phi nhiễm vi rút trên diện rộng, nếu không bác sĩ cũng phải cứu người từng bước từng bước một, tích luỹ hàng ngàn điểm ý đức trong một sớm một chiều là chuyện gần như không thể.
Phượng Khương Trần không biết, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện chưa được bao lâu thì y đức của nàng đã tăng vọt đến mức ngay cả chính nàng cũng không thể tin được.
Trong mười ngày qua, Phượng Khương Trần tiêu dao tự tại khắp nơi trong phòng, nhưng Hoàng thượng và Đông Lăng Tử Lãng lại đang chờ đợi mòn mỏi, một người đợi Cửu hoàng thúc ra tay, một người chờ tin tức Phượng Khương Trần đã chết truyền ra ngoài, nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, tất cả đều thất bại.
Hoàng thượng ở biệt viện Lệ Sơn ba ngày thì quyết định hồi cung, hắn biết rõ tình trạng của Phượng Khương Trần, bị sốt cao liên tục trong vòng ba ngày như thế, cho dù tỉnh lại thì cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc, điều khiến Hoàng thượng tiếc nuối nhất chính là đã lãng phí một quân cờ như Phượng Khương Trần nhưng thậm chí còn không câu được một con cá nhỏ.
Sau khi Hoàng thượng hồi cung, Lý Tuần đã đích thân tiến cung cầu kiến, lúc này Hoàng thượng cũng không làm khó nữa, hào phóng phái một thái y đến Phượng phủ.
Sau khi chẩn bệnh, sắc mặt thái y lập tức trở nên nghiêm trọng, cầm bút viết một đơn thuốc không có tác dụng gì, sau đó bước từng bước nặng nề trở về Hoàng cung phục mệnh, đồng thời ám chỉ người trong Phượng phủ rằng tình trạng của Phượng Khương Trần thực sự không mấy khả quan, nên chuẩn bị hậu sự thì hơn.
Hai nha hoàn Đồng giác và Đồng Dao khóc đến chết đi sống lại, những người ở Phượng phủ cũng đắm chìm trong cảm giác bi thương, cứ như một giây tiếp theo Phượng Khương Trần sẽ chết không bằng.
Hoàng thượng không hề ngạc nhiên chút nào, chuyện này vốn đã nằm trong dự đoán của hắn, nhưng hắn vẫn giả vờ uy hiếp thái y, bảo thái y nhất định phải cứu sống Phượng Khương Trần, thái y sầu não lui xuống, ngay trong ngày hôm đó, toàn bộ kinh thành lập tức lan truyền tin tức Phượng Khương Trần sắp chết.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, Vương Cẩm Lăng nhanh chóng đến Phượng phủ nhưng lại bị Lý Tuần khách khí ngăn lại, hắn quyết định tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, nói rằng muốn được gặp Phượng Khương Trần một lần, Hoàng thượng không đồng ý, chỉ nói rằng có thái ý ở đó, Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ không sao cả, bảo hắn không cần lo lắng, đừng tin vào những tin đồn nhảm nhí.
Không chỉ vậy, Hoàng thượng còn ra lệnh nói có thích khách đột nhập vào Phượng phủ khiến Phượng Khương Trần bị thương nên đã phái thêm năm trăm binh lính đến bảo vệ nàng.
Người ngoài chỉ nói Hoàng thượng cực kỳ sủng ái Phượng Khương Trần, nhưng người trong cuộc đều hiểu rõ Hoàng thượng đang cảnh cáo những người giống như Vương Cẩm Lăng rằng đừng bao giờ tuỳ tiện xông vào Phượng phủ, trong ngoài Phượng phủ đều có Cấm vệ quân canh giữ, không hề thua kém Hoàng cung chút nào, Vương Cẩm Lăng muốn lẻn vào đó là chuyện không thể.
Những người sáng suốt đều hiểu động thái này của Hoàng thượng rõ ràng là đang ép Vương Cẩm Lăng phải làm những chuyện bất tuân thánh chỉ, quan tâm quá nhiều sẽ bị loạn, chỉ có Hoàng thượng mới có thể đối phó với tình trạng hỗn loạn này mà thôi.
Việc Hoàng thượng muốn xử lý Vương gia không phải là chuyện ngày một ngày hai, đáng tiếc từ trước đến nay Vương gia vẫn luôn cẩn thận, hiếm khi phạm sai lầm, một cơ hội thuận lợi như thế bày ra trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không bỏ qua, mặc dù mục tiêu ban đầu của hắn không phải là Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng chỉ là một thu hoạch bất ngờ ngoài kế hoạch.