Chương 74
Phượng Khương Trần hoặc nhiều hoặc ít, đều đoán được ra một chút. Tên kia sau khi thấy y thuật của mình, liền có đủ kiểu thân cận với mình, chắc là có chỗ muốn cầu xin rồi.
Nâng giá được, bỏ mặt mũi được. Tên công tử Vương Thất này thật đúng là có thủ đoạn, không hổ là là công tử thế gia.
Đáng tiếc, Phượng Khương Trần cũng không dám tuỳ tiện đồng ý gì với Vương Thất, không chỉ như thế, nàng còn muốn tận lực trốn tránh Vương Thất kia.
Có thể khiến cho công tử nhà họ Vương buông bỏ tôn nghiêm, tuyệt đối là là thể loại khó khan nhất trong các loại khó khăn. Dù sao, theo.
thân phận và địa vị của Vương gia, đừng nói danh y, liền ngự y cũng có thể mời được. Ngay cả những người này cũng không chữa khỏi, nàng cũng không muốn tùy tiện nhúng tay vào, sơ ý một chút, mình cũng sẽ ngã xuống.
Y thuật của nàng, chính nàng tự hiểu rõ. Ở hiện đại tuyệt đối là một con dao của khoa ngoại, nhưng tại hiện tại thì sao chứ? Nếu không có dụng cụ trợ giúp chữa bệnh, nàng chính là đồ tể chỉ biết cầm đao.
Chữa trị vết thương ngoài thì vẫn được, gặp phải các chứng bệnh khác, không nhất định là nàng sẽ có cách. Dù sao, tài nguyên chữa bệnh có hạn, phần lớn Tây y càng là mượn nhờ một chút dụng cụ và khí giới. Nhưng hết lần này tới lần khác, đồ giúp để chữa bệnh là có hạn.
Có điều, Phượng Khương Trần rõ ràng, Vương Thất Vương Cẩm Hàn này hẳn là sẽ không tuỳ tiện bỏ qua nàng. Phiền phức thật! Nhưng hết lần này tới lần khác, phiền phức này là do chính nàng tự chọc.
Phượng Khương Trần cười khổ… Mà trong lúc suy tư một chút, đã đến Tạ phủ.
Cùng lúc đó, Vương Thất ở nhà cũng nhận được tin tức Phượng Khương Trần đến Tạ phủ. Vương Thất không nói hai lời, lập tức sai người ngồi xe ngựa đến Tạ phủ, tự mình ở cổng Tạ phủ chờ Phượng Khương Trần.
Lần này, đãi ngộ của Phượng Khương Trần ở Tạ phủ rõ ràng tốt hơn nhiều. Vừa đến Tạ phủ đã có xe nhỏ chuyên môn đưa nàng đi đến viện tử của Nhị phu nhân.
Phượng Khương Trần vừa đến, liền có người hầu dâng trà, nha hoàn bên người Nhị phu nhân chỉ kém không coi Phượng Khương Trần như Bồ Tát mà cung phụng.
Dù sao, nếu không có Phượng Khương Trần, Nhị phu nhân sẽ thảm, đồng thời thân là hai nha hoàn bên người nhân cũng sẽ không may mản theo cùng. Nhẹ thì trục xuất khỏi Tạ phủ, nặng thì có khả năng bị bán vào thanh lâu.
Đối với loại đãi ngộ cấp cao này, trong lòng Phượng Khương Trần lại yên lắng. Mặc kệ là ở thời đại nào, đại phu, đại phu y thuật cao siêu, cuối cùng cũng sẽ được tôn trọng và lễ ngộ của thế nhân. Đương nhiên, Phượng Khương Trần cũng không phải người bắc cầu, hơi nghỉ ngơi, chút đã vào trong phòng của Nhị phu nhân.
“Phượng cô nương” Nhị phu nhân đã sớm biết Phượng Khương Trần đã tới, cho dù là trong người có bị thương, Nhị phu nhân vẫn chỉnh chu bản thân chỉnh chỉnh tê tê như cũ, ngồi dậy, vấn an Phượng Khương Trần.
Cái gọi là ân lớn không lời nào cảm tạ hết được, ở trong mắt Nhị phu nhân đã lóe ra tin này.
Nhị phu nhân, xuất thân Vương gia, giáo dưỡng đương nhiên không thể trách, khí chất trên người rõ rang là một cỗ dịu dàng. Thực không nhìn ra được, một nữ nhân ôn nhu như vậy, có thể chịu được trọng hình tàn khốc như thế. Ngoài nhu trong cương, Phượng Khương Trần ngưỡng mộ nữ nhân như vậy. Nghĩ đến cũng phải, nếu Nhị phu nhân gian trá, thủ đoạn cao, sao có thể lại rơi vào tình trạng như thế.
Phượng Khương Trần cũng không hàn huyên quá nhiều, nói mấy câu xã giao đơn giản, liền bắt đầu đổi thuốc cho Nhị phu nhân.
Người bệnh cảm kích đại phu là bình thường, nhưng đại phu lại không thể cầu cạnh ơn.