Phượng Khương Trần cười khổ.
Thật đúng là nhà đã dột lại gặp mưa suốt đêm, thuyền đã trễ còn gặp gió tạt đầu, Hoàng thượng đóng cửa giam lỏng nàng, không cho người ngoài vào thăm hỏi, muốn mời đại phu cũng phải báo cáo với hoàng thượng trước, đi đi lại lại chắc nàng đã sốt đến hỏng người cũng nên.
Sau khi trở về nhớ uống thuốc hạ sốt, Phượng Khương Trần âm thầm dặn dò mình.
“Phượng cô nương, xuống ngựa thôi.
’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân thấy nàng ngồi trên đó một lúc lâu vẫn không xuống ngựa, lập tức mở miệng thúc giục.
“Được.
’’ Phượng Khương Trần yếu ớt lên tiếng, đôi chân nặng nề dẫm lên bàn đạp, muốn trượt xuống đất, nhưng lại không ngờ…
“Bịch…’’ Phượng Khương Trần trực tiếp ngã xuống trừ trên lưng ngựa, hai chân vẫn còn treo trên bàn đạp.
Thống lĩnh Cấm về quân khiếp sợ, lúc nãy bất chấp cái gọi là nam nữ khác biệt, vội vàng bước đến ôm lấy Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần thậm chí còn không có sức vùng vẫy.
“Sao lại nóng thế này.
’’ Hắn hoảng hốt ôm lấy nàng chạy vào Phượng phủ.
“Mau, vào cung bẩm báo với Hoàng thượng, nói Phượng cô nương bị bệnh.
’’
“Vâng.
’’
“Gọi nha hoàn của Phượng cô nương đến để bọn họ hầu hạ Phượng cô nương.
’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân liên tục phát ra mấy mệnh lệnh, các binh sĩ phía sau đều đồng loạt chấp hành, không dám chậm trễ dù chỉ mà một chút.
Đợi đến khi Cửu hoàng thúc nhận được tin tức thì trời đã sáng choang.
Đối mặt với việc Phượng Khương Trần không biết nặng nhẹ và thích đi lo mấy chuyện bao đồng linh tinh, hắn không biết nói gì được nữa, vẫy vẫy tay ra hiệu cho người lui xuống, một mình ngồi trong thư phòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cho dù người dưới chấp hành mệnh lệnh kịp thời cũng vô dụng, lúc này vào cung chắc chắn không thể gặp được Hoàng thượng, ngay khi gặp được thì Hoàng thượng cũng nhất định sẽ không cho phép đại phu đi vào.
Mấy nha hoàn chỉ có thể dùng nước lạnh lau người cho Phượng Khương Trần, hi vọng có thể giúp nhiệt độ cơ thể nàng giảm bớt.
Cũng không biết là do thể chất của nàng quá yếu hay có vấn đề gì khác mà người vẫn luôn sốt cao không giảm, đầu óc cũng mơ mơ màng màng, không ngừng la hét: “Không phải ta, ta không bỏ trốn.
’’ ‘’Ta không mắc lỗi.
’’
Ngoài ra còn có một số câu hàm hồ mà nha hoàn không thể nghe rõ, lúc này bọn họ đang rất lo lắng, sợ đầu óc Phượng Khương Trần sẽ nóng đến hỏng mất cho nên mới bỏ qua sự bất thường trên cánh tay trái của nàng.
E hèm, nếu như Phượng Khương Trần tỉnh lại, nàng sẽ phát hiện ra đường cong âm tần đang nhấp nháy trên túi trị liệu thông minh của mình, cùng lúc đó, một chiếc máy tính của một viện nghiên cứu quân sự nào đó ở Hoa Hạ đột nhiên tự động bật lên, phát ra một tiếng bíp giống như âm thanh nhắc nhở.
Nhưng vẫn còn quá sớm, những người trực ban trong viện nghiên cứu vẫn chưa tỉnh ngủ, không một ai phát hiện ra.
Trời đã sáng, thời gian lâm triều cũng kết thúc mà vẫn chưa thấy đại phu đến, hai nha hoàn thực sự sốt ruột đến mức không thể chờ được nữa, vội vàng đi tìm thống lĩnh Cấm vệ quân: “Đại nhân, Hoàng thượng nói như thế nào? Đại phu đâu, khi nào đại phu sẽ đến?’’
“Người vào cung bẩm báo vẫn chưa trở về.
’’ Thống lĩnh Cấm vệ quân cũng đang lo lắng, Phượng Khương Trần là người mà Cửu hoàng thúc và đại công tử Vương gia coi trọng, hắn cũng sợ nàng xảy ra chuyện gì.
“Sao lại thế, thời gian lâm triều cũng đã kết thúc rồi mà.
’’ Câu nói này dường như đang muốn ám chỉ thống lĩnh Cấm vệ quân không tận tâm làm việc.
Nha hoàn của Vương gia được nuôi dạy còn yêu kiều mềm mại hơn các vị tiểu thư khác, nhưng vẫn có mấy phần khí thế, nghe ra giọng điệu chất vấn của nàng ta, sắc mặt của thống lĩnh Cấm vệ quân hơi khó coi, phất tay áo quay đầu rời đi.
Hắn đúng là tốn công vô ích, lười so đo với một hạ nhân.
Sắc mặt nha hoàn tái nhợt, lập tức quỳ xuống trước mặt thống lĩnh Cấm vệ quân: “Đại nhân, nô tỳ chỉ đang lo lắng cho tiểu thư nên nhất thời nóng nảy nhanh mồm nhanh miệng, xin đại nhân không so đo tính toán với tiểu nhân, đừng chấp nhặt với nô tỳ.
’’
Trong vòng một tháng tới, các nàng phải chịu sự giám sát của vị đại nhân này, tuyệt đối không thể đắc tội với người ta.