Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 731






“Tránh ra, ta là thế tử Ninh Quốc công, các ngươi dám cản ta?’’
“Thế tử, ti chức phụng mệnh của Hoàng thượng đưa Phượng cô nương vào phủ.

’’ Cấm vệ quân không khiêm tốn cũng không hống hách, chỉ cần một cử động nhỏ đã có thể ngăn cản thế tử Ninh Quốc công.

Đáng tiếc thế tử Ninh Quốc công phủ không phải là một thư sinh yếu đuối, tứ đại Quốc công gia đều dựa vào công trạng để phong tước, phần lớn con cái trong nhà đều thích võ ghét văn, thế tử Ninh Quốc công phủ lui về phía sau hai bước đã có thể đứng vững.

“Ta chỉ cầu xin Phượng cô nương cứu người, không có ý mạo phạm.


’’ Thế tử Ninh Quốc công không biết chuyện xảy ra ban ngày, chỉ xem đó là vinh hạnh của Hoàng thượng đối với Phượng Khương Trần, nhưng bởi vì đang sốt ruột cứu người nên giọng điệu hơi khó chịu.

Cấm vệ quân vẫn bày ra vẻ mặt vô cảm, không chịu nhượng bộ, hai bên cứ thế rơi vào cục diện bế tắc, có vẻ muốn động thủ…
Trên đầu Phượng Khương Trần vốn đang bị thương, bây giờ chỉ cảm thấy cãi nhau ồn ào khiến nàng đau đầu hơn nữa.

Cứu người? Đêm hôm khuya khoắt tìm nàng cứu ai? Ninh Quốc công phủ muốn tìm đại phu thì có thể tìm thái y, tìm đến nàng hẳn là không phải chuyện tốt gì đó…
Phượng Khương Trần xoa xoa huyệt Thái Dương, thấy hai bên chuẩn bị động tay động chân, nàng vội vàng nói: “Dừng tay.

’’
Những rắc rối với Trấn Quốc công phủ vẫn còn chưa được giải quyết, nàng thực sự không muốn dây vào một Ninh Quốc công phủ nữa, khả năng gây rắc rối của nàng đúng là không thể xem thường…
Cấm vệ quân dừng tay lại, thế tử Ninh Quốc công lợi dụng kẽ hở, lập tức bước lên trước, chắp tay hành lễ nói với Phượng Khương Trần: “Phượng tiểu thư, tại hạ thất lễ.

’’
“Thế tử gia.

’’Phượng Khương Trần bước xuống xe ngựa, tự nhiên đáp lễ.


Thế tử Ninh Quốc công phủ chỉ một lòng lo lắng cho kiều thê trong nhà, đâu còn tâm tư để ý đến vết thương trên đầu Phượng Khương Trần, vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng nói: “Phượng tiểu thư, thê tử ta khó sinh, bà đỡ bất lực không còn cách nào khác, tính mạng của nàng ấy đang bị đe doạ.

Tấn Dương Hầu phu nhân là tỷ tỷ của thê tử ta, tỷ ấy nói ý thuật của Phượng tiểu thư đây rất cao siêu, nếu trên đời này có người có thể cứu mạng thê tử ta, thì đó chính là tiểu thư, mong tiểu thư hãy ra tay cứu thê tử ta một mạng.

’’
Bởi vì quá lo lắng sốt ruột, hắn nói năng không đầu không đuôi, nhưng may mắn vẫn có thể giải thích rõ sự việc.

“Khó sinh? Chuyện này e là ta không giúp được gì rồi, ta không phải là bà đỡ.

’’ Phượng Khương Trần vỗ trán, trông nàng giống bác sĩ khao sản lắm sao? Trên mặt nàng viết hai chữ bác sĩ khoa sản sao? Nàng không giỏi đỡ đẻ, chỉ chuyên về phẫu thuật, nàng chỉ am hiểu ngoại khoa, ngoại khoa thôi!
Nghe thấy những lời này, thế tử Ninh Quốc công cho rằng Phượng Khương Trần không muốn, trong lòng càng thêm lo lắng: “Phượng đại phu, xầu xin ngài hãy cứu phu nhân ta, ta nguyện quỳ xuống cầu xin ngài.

’’
Vừa dứt lời, hắn thực sự cúi người muốn quỳ xuống.

“Ngài đừng làm thế!’’ Phượng Khương Trần vội vàng né tranh, nháy mắt ra hiệu với Cấm vệ quân bên cạnh mình, người kia cũng rất thông minh, lập tức bước đến kéo thế tử lên.

Đùa à, nếu hôm nay nàng nhận một quỳ này của thế tử Ninh Quốc công, sau này chắc chắn sẽ gặp rắc rối, nếu phu nhân hắn còn sống thì tốt, nhưng nếu không may mất mạng thì mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu nàng, hơn nữa nàng vẫn chưa đồng ý cứu người mà.


Đến lúc này, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng đã hiểu tại sao các thái y trong Thái y viện người nào người nấy đều rất giỏi y thuật nhưng lại không muốn xông về phía trước đầu tiên, đơn giản là vì kẻ cầm đầu luôn là người bị phạt nặng nhất!
Mẹ nó, mỗi lần khám chữa bệnh cho các gia tộc quyền quý là một lần đánh cược bằng chiếc đầu của mình, chữa khỏi thì đó là trách nhiệm của ngươi, không chữa khỏi thì lại là chuyện rơi đầu.

Hơn nữa, bây giờ nàng còn là người mang tội, cho dù muốn ra tay cứu phu nhân của thế tử Ninh Quốc công đi chăng nữa thì cũng phải vượt qua cửa ải của Cấm vệ quân.

Đúng như dự liệu của Phượng Khương Trần, Cấm vệ quân không đồng ý, chỉ nói Hoàng thượng muốn nàng đóng cửa ăn năn hối cải một tháng, một tháng này tuyệt đối không được bước chân ra ngoài.

Nghe thấy lời từ chối nghiêm khắc của thống lĩnh Cấm vệ quân, Phượng Khương Trần không hề thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại còn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nàng rất muốn cứu người, nhưng thực sự không muốn vướng vào chuyện của các danh môn thế gia chút nào, tình trạng của phu nhân thế tử Ninh Quốc công như thế nào nàng không rõ, nàng cũng không am hiểu phụ khoa, cho dù đến đó cũng không chắc có thể giúp đỡ được gì, hơn nữa chuyện liên quan đến tính mạng này, một khi làm không tốt thì sẽ đắc tội với người khác.