Cửu hoàng thúc dùng Lý Tưởng để uy hiếp nàng, nếu nàng có thể tiêu diệt hắn ta trước thì Cửu hoàng thúc sẽ không có gì để có thể uy hiếp nàng nữa.
Kinh động đến thiên lôi, nàng thực sự không muốn làm chút nào.
Tôn Chính Đạo không nói thêm nữa, hắn tin rằng Phượng Khương Trần có tính toán riêng của mình.
Đáng tiếc, khi màn đêm buông xuống, Phượng Khương Trần vẫn chưa nghĩ ra cách hay nên đành phải gác chuyện này sang một bên, chỉ dặn dò Tôn Chính Đạo cố gắng đừng để Lý Tưởng hồi phục lại vết thương quá nhanh, nàng cần thời gian để lên kế hoạch.
Tôn Chính Đạo lập tức đáp ứng.
Trời đã tối, Phượng Khương Trần cũng không nên ở lại Tôn phủ quá lâu, sau khi nói mấy câu với Tôn Tư Hành rồi đưa hắn đến cắt chỉ cho Tôn phu, vừa làm vừa dạy một số chi tiết và những việc cần chú ý cho Tôn Tư Hành.
Làm sư phụ của người khác, đương nhiên phải đảm nhận trách nghiệp truyền dạy kiến thức, trước khi rời đi, Tôn Tư Hành mở miệng muốn đưa Phượng Khương Trần hồi phủ.
Hắn không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy mấy thị vệ xuất hiện bên cạnh Phượng Khương Trần nên đã phái người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, chẳng mấy chốc đã biết chuyện nàng giết người trên đường phố.
Biết rõ Phượng Khương Trần đang gặp rắc rối, hắn không yên tâm để nàng về phủ một mình nên quyết định cùng đi qua đó.
Trong Phượng phủ không có lấy một nam tử làm trụ cột trong nhà, xảy ra chuyện gì cũng chỉ có một mình Phượng Khương Trần ra mặt giải quyết, dù thế nào cũng sẽ quá mệt mỏi.
“Yên tâm đi, sư phụ sẽ không sao đâu.
’’ Phượng Khương vỗ vỗ vai Tôn Tư Hành, trong lòng ấm áp không thôi.
Người đồ đệ ngốc này của nàng đúng là ngốc thật, chẳng biết tên hồ ly Tôn Chính Đạo kia đã nuôi dạy như thế nào mà lại có một nhi tử chính trực dũng cảm đến vậy, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm lại còn xông vào, không hiểu cái gì gọi là tìm lợi tránh hại cả.
Tôn Tư Hành khăng khăng muốn đi theo, mãi đến khi Phượng Khương Trần thốt lên lời mắng mỏ uy hiêm của sư phụ, hắn mới từ bỏ ý định.
Nương theo ánh trăng, nàng ngồi trên xe ngựa trở về Phượng phủ, từ xa đã nhìn thấy tầng tầng lớp lớp binh mã dày đặc bao vây xung quanh bên ngoài Phượng phủ.
Người đánh xe nhanh nhẹn lái chiếc xe ngựa vào một con ngõ nhỏ, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn vì trên đường đi Phượng Khương Trần đã cho mười sáu thị vệ kia trở về Túc Thân vương phủ nên cho dù đang ở trên đường, bọn họ cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
“Tiểu thư, Phượng phủ bị quan binh bao vây rồi.
’’ Nha hoàn cũng là người khá can đảm, nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không hề hoảng sợ.
“Đi tim hiểu xem là vị đại nhân nào dẫn binh đến.
’’ Phượng Khương Trần càng không khoảng hốt, nếu không lúc nãy đã bật thốt ra tiếng hét chói tai rồi.
“Vâng.
’’
Chờ đợi là một loại dày vò, nhưng câu nói này chỉ có thể dành cho người khác, áp dụng lên người Khương Khương Trần hoàn toàn không phù hợp, nàng che miệng ngáp một cái, bình thản chờ đợi, khoảng chừng một khắc sau đã thấy nha hoàn chạy về: “Tiểu thư, là Vệ tướng quân, Phượng phủ không tổn thất gì cả, tiểu thư không cần lo lắng.
’’
“Biết rồi, tiếp tục đi đi, cá ngươi đi vào giúp ta trang điểm lại một chút.
’’ Vệ tướng quân đến để mời nàng vào cung, canh gác bên ngoài Phượng phủ chắc là vì không muốn để nàng đi vào.
Tiến cung tuyệt đối không thể thất lễ, hơn nữa hôm nay nàng tiến cung không phải để kể lể nổi oan ức của mình, tỏ vẻ đáng thương sẽ chỉ khiến Hoàng thượng thêm chán ngán mà thôi.
Động tác của hai nha hoàn cực kỳ nhanh nhẹn, khi chiếc xe ngựa đi đến trước cổng lớn Phượng phủ, bọn họ đã búi xong cho nàng kiểu tóc trang nhã thanh cao, tô một lớp son mỏng lên môi, dưới ánh nến càng thêm kinh diễm động lòng người.
Chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại đã bị trọng binh vây xung quanh, Vệ tướng quân đi đến trước xe, khách khí nói với Phượng Khương Trần: “Phượng cô nương.
’’
Đây hoàn toàn không phải là thái độ đối với một phạm nhân, những binh lính phía sau hắn cũng hiểu rõ Phượng cô nương này chắc chắn không hề đơn giản.