Dù sao thì danh tiếng của Phượng Khương Trần đã tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, nàng cũng không quan tâm nếu nàng có thêm một tai tiếng nữa.
“Vâng.
” Hai nha hoàn không hỏi Phượng Khương Trần nguyên nhân, mà chỉ thực hiện mệnh lệnh của nàng.
Thị vệ mà Phượng Khương Trần mang ra ngoài đều là được huấn luyện ở phủ Túc Thân Vương, nhưng ngay cả những người như vậy cũng không thể đẩy đám đông ra, bất đắc dĩ lần nữa xin chỉ thị của Phượng Khương Trần.
“Giết đi, kẻ nào dám cản đường, giết hết cho ta, có việc gì ta sẽ chịu trách nhiệm.
” Phượng Khương Trần nhíu mày.
Sự việc hôm nay rõ ràng đã có tổ chức và tính toán trước, nàng không biết người đứng sau màn là ai nhưng không quan trọng, nàng không ngại giết gà dọa khỉ, không phải Cửu hoàng thúc đã nói là muốn nàng tin hắn sao, bây giờ nàng tin tưởng vào Cửu hoàng thúc, cho dù nàng ở ngoài giết người thì Cửu hoàng thúc vẫn có thể bảo vệ nàng.
Tất nhiên, không bảo vệ cũng không sao, nàng tự có cách bảo vệ bản thân.
Chỉ là không biết Cửu hoàng thúc có dự đoán được nàng sẽ gặp phải tình huống như vậy không, có lẽ hắn cũng suy tính đến, nàng cũng đã đoán được rồi, Cửu hoàng thúc làm sao có thể không biết.
“Nhưng mà?” Thị vệ có hơi khó xử, hoàng thất cũng không dám giết người ngoài đường, như thế là ngang ngược càn quấy.
“Có gì hay ho, đừng quên rằng ta là con gái của hầu tước trung thành được hoàng thượng ban tặng, những kẻ hỗn loạn này dám chặn đường và xúc phạm con gái của hầu tước trên đường phố, ta giết bọn họ cũng không có ai nói ta sai.
” Đây là đặc ân rất tốt, dân thường xúc phạm hoàng tộc và quý tộc, đó là tội chết.
Mặc dù hầu tước trung thành không phải công lao gì quá cao quý nhưng cũng là Nhị đẳng hầu tước do hoàng thượng đích thân phong tặng, với sự tồn tại của Công Phủ bốn nước, Phượng gia của nàng chỉ ở thế yếu, không có chút thực quyền nào, chỉ là một cái tước vị hư ảo.
Nhưng chỉ cần ở cái chức vị này, nàng coi như là con gái nhà quyền quý, giết người xúc phạm nàng cũng không tính là phạm pháp, cùng lắm là bị Ngự Sử kết tội mà thôi…
Bị Ngự Sử kết tội, tạm thời cũng chưa mất mạng được, cùng lắm là danh tiếng lại khó nghe thêm một chút, danh tiếng của nàng đã kém đến mức này rồi còn sợ Ngự Sử kết tội sao, thật sự là nực cười.
Bị Ngự Sử kết tội, nói không chừng còn là chuyện tốt đâu, làm lớn chuyện lên không chừng lại có thể để lộ sự việc giữa Dao Hân công chúa và Thuần Vu quận vươn.
Mỗi người đều có chút tính toàn cho riêng mình, gắng sức làm chuyện này không thể xảy ra, có hại cho mặt mũi Đông Lăng và Tây Lăng nhưng Bắc Lăng và Nam Lăng hẳn là rất tình nguyện nhìn thấy, chỉ cần nhìn thấu chuyện này một chút, Phượng Khương Trần tin rằng Tô Quán và Bắc Lăng Phượng Khiêm nhất định tình nguyện phóng đại chuyện này.
Thị vệ nghe Phượng Khương Trần nói vậy thì không do dự nữa, lập tức rút đao ra: “Tránh ra, người nào ngăn cản sẽ chết.
” Tránh ra,
Sắc bén óng ánh làm bách tính vây xem náo nhiệt giật nảy mình, nhao nhao lui về phía sau.
Từ xưa, dân không dám đấu với quan, mặc dù Phượng Khương Trần không có một nửa chức quan nhưng tốt xấu gì người ta cũng là đại tiểu thư của Hầu phủ, bọn là những bách tính thường dân, nào dám đắc tội.
Lão bách tính thích xem náo nhiệt nhất nhưng cũng sợ chết nhất, thị vệ vừa rút đa ra, người xem náo nhiệt lập tức bớt đi một nữa, còn lại cũng nhao nhao lùi về sau, nhường cho thị vệ một con đường, nhưng mà…
Những tên ăn mày gây chuyện lại không nghe theo, càng gõ vang cái bát vỡ trong tay: “Giết người, giết người, tiểu thư Phượng gia thẹn quá hoá giận, giết người bên đường, tiểu thư nhà quan ỷ thế hiếp người, xem mạng người như cỏ rác.
”
Vốn còn do dự một chút, thị vệ không muốn ra tay với dân thường nhưng nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc om sòm của bọn ăn mày này, trong lòng không còn sự kiên nhẫn, cầm đao đi về phía trước, gặp tên ăn mày cản đường, một đao liền chặt đứt… “Phụt phụt!” Máu tươi đầy đất, người kia chỉ kịp rên một tiếng, rồi ngã xuống đất, tên ăn mày còn lại chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ đá một cái văng ra ngoài.