“Khương Trần, chuyện đã đến nước này rồi ngươi đừng buồn nữa, ta lại nghĩ đây là chuyện tốt, có Cửu hoàng thúc ở đây, đám chó mèo muốn đánh ngươi cũng không còn tâm tư dám đánh nữa, hơn nữa với danh tiếng của ngươi, thêm một điều này cũng chẳng có gì, với ngươi cũng giống như đang gãi ngứa mà thôi… ” Người đáng thương hơn là Cửu hoàng thúc, hắn thế mà cũng bị liên lụy.
Trác Đông Minh vốn đang nói rất hùng hồn nhưng nhìn vào đôi mắt chứa đầy bi thương của Phượng Khương Trần, hắn càng lúc càng nói nhỏ, không dám nói những lời sau.
Có phải hắn đã nói sai điều gì đó không? Rõ ràng không có nói sai mà?
Hắn khó hiểu nhìn Phượng Khương Trần, Cẩm Lăng bảo hắn đến an ủi nàng, hình như hắn càng nói càng khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn…
“Hóa ra ngươi cũng cho rằng những tin đồn như vậy, đối với ta mà nói, có hay không cũng giống nhau sao?” Rốt cuộc thì Phượng Khương Trần cũng không cười nữa, nàng cười không nổi nữa rồi.
Thì ra trong suy nghĩ của những người này, nàng mới là người được lợi, dù sao thì danh tiếng của nàng đã bị hủy hoại đến tột cùng rồi, tệ hơn nữa cũng không có gì khác biệt, cho nên nếu lợi dụng nàng thì lại càng cảm thấy thoải mái hơn, ngược lại là Cửu hoàng thúc trong sạch thuần khiết, thanh danh của hắn đã bị tổn hại vì nàng.
Ha ha … Lần này Phượng Khương Trần thực sự cười rất rạng rỡ.
“Phượng Khương Trần, ngươi không sao chứ?” Sự dị thường lớn như vậy khiến Trác Đông Minh càng hoảng sợ.
“Không sao, ta có thể bị gì chứ? Ngươi nói đúng, đây là điều tốt cho ta.
Phải rồi, chuyện của Tôn đại nhân thế nào rồi? Mấy ngày nay ta hiếm khi ra ngoài, không biết nhiều về chuyện bên ngoài.
” Phượng Khương Trần nén nỗi chua xót vào lòng, nói sang chuyện khác.
Dù nàng có nói thì sao chứ, Trác Đông Minh cũng không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, cả Cửu hoàng thúc cũng vậy.
Những người này đều cho rằng là điều tuyệt vời khi Phượng Khương Trần dựa vào Cửu hoàng thúc với một thân thể không trong sạch, nhưng nàng mơ tưởng làm thê tử hắn thì không nên, mơ mộng như thế là tội ác tày trời…
Ngày còn dài, Dao Hân kết hôn với Đông Lăng Tử Thuần, sau này sẽ còn nhiều rắc rối, nàng nhẫn nhịn, chỉ cần nhẫn nhịn đến qua sinh thần của hoàng thượng là được rồi…
Trong khoảng thời gian này, triều đình không xảy ra đại sự nào, chỉ có một vài vụ án tham ô lớn nhỏ, chểnh mảng thi hành công vụ, một vài viên quan nhỏ bị tống vào đạ Huyết Y Vệ, nhưng Lục Thiếu Lâm không vội xét xử nên đã nhốt người vào tù, ngay cả hình phạt cũng không có.
Vương Cẩm Lăng và Tạ gia chắc chắn sẽ không chọc một giỏ lớn trước sinh thần của hoàng thượng khiến hoàng thượng mất hứng.
Khi mọi người đều đang để mắt tới sinh thần của hoàng thượng, họ sẽ lặng lẽ đan một tấm lưới chờ đợi thời cơ đến để một lưới bắt hết.
Cuối cùng cũng nghe được một tin tốt, Phượng Khương Trần nở nụ cười từ đáy lòng, dự định chiều nay sẽ đến Tôn gia để cảm tạ sự giúp đỡ của hắn và cắt chỉ cho Tôn phu nhân.
Trong khoảng thời gian mà tin đồn đang nổi lên tứ phía, nàng vẫn chán chường ở phủ không ra ngoài, không sợ tin đồn nhưng không có nghĩa là nàng không tổn thương, nàng không muốn ra ngoài bị chỉ trỏ và cũng không muốn gặp con tinh tinh kia để thêm rắc rối, chỉ đơn giản thanh tĩnh ở phủ, nhân tiện thu xếp chuyện xây mộ chôn quần áo và di vật cho cha mẹ mình.
Nhìn thấy lông mày của Phượng Khương Trần giãn ra, Trác Đông Minh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng hắn cũng hoàn thành sự giao phó của Vương Cẩm Lăng, an ủi được Phượng Khương Trần.
Trong khoảng thời gian này, Vương Cẩm Lăng luôn lo lắng cho Phượng Khương Trần nhưng vì tin đồn thất thiệt nên Vương Cẩm Lăng cũng không tiện đến Phượng phủ.
.