“Giết ta? Hắn đúng là để mắt đến ta quá, lấy nhiều bom sấm sét như vậy chỉ để nổ chết ta ta, nếu ném bom sấm sét về phía ta, ta dám chắc rằng ngay cả một mảnh cũng không còn sót lại.
” Phượng Khương Trần tự giễu cười, nàng hiểu được địa vị của chính mình, làm sao hoàng thượng có thể quan tâm đến sống chết của nàng.
Nghĩ đến mình đã hiểu lầm Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần không biết phải xin lỗi như thế nào, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Sớm biết như thế thì lúc trước nên giết chết hắn, hoặc là làm hắn biến thành một kẻ vô dụng, đỡ phải phiền phức.
”
Phượng Khương Trần không hỏi tại sao những thứ này lại rơi vào tay của Cửu hoàng thúc, mà Cửu hoàng thúc cũng không giải thích.
“Nếu ngươi giết hắn thì hoàng thượng sẽ chôn ngươi cùng với hắn, ở trong mắt hoàng thượng, một trăm kẻ như ngươi cũng không bằng một mình Lý Tưởng.
” Cửu hoàng thúc tức giận nói nói, duỗi tay ra giơ lên chuẩn bị gõ vào đầu Phượng Khương Trần, loại tức giận này cũng phải nói.
Không ngờ thân thủ Phượng Khương Trần linh hoạt, nhanh chóng tránh ra: “Đầu của ta không phải ai cũng có thể gõ được.
”
Phượng Khương Trần bình tĩnh và lí trí, mặc dù thân thủ vẫn kém Cửu hoàng thúc nhưng so với người bình thường thì vẫn nhanh nhẹn hơn.
Chẳng qua nàng hiếm khi nào có thể giữ bình tĩnh ở trước mặt Cửu hoàng thúc, hôm nay xem như tiến bộ hơn một chút.
Cửu hoàng thúc cũng không để ý, tự nhiên rút tay về: “Chuyện bổn vương cần làm, không ai có thể ngăn cản.
”
Phượng Khương Trần hừ một tiếng, trên thế gian này, người có thể nói ra lời thế này thường không nhiều lắm, chỉ vào bom sấm sét, Phượng Khương Trần bày ra dáng vẻ nghiêm túc hỏi: “Cửu hoàng thúc tới tìm ta để nhìn mấy thứ này là có ý gì?”
“Đương nhiên không phải, Lý Tưởng không chỉ nói cho Trần Quốc Công về ,ấy rương bom sấm sét này.
” Cửu hoàng thúc không quan tâm đến thái độ như đang làm việc của Phượng Khương Trần.
Như vậy cũng tốt, nữ nhân sống quá tình cảm thì không làm được đại sự.
“Hả, còn có cái gì?” Lý Tưởng gì đó chắc chắn không đơn giản, Cửu hoàng thúc đang muốn thăm dò nàng sao?
Trong lòng Phượng Khương Trần đã nổi sóng mãnh liệt nhưng vẻ mặt lại không thể hiện chút nào, có một số việc, cho dù là với Cửu hoàng thúc cũng không thể nói ra.
Bí mật chính là bí mật, nếu có người thứ hai biết đến, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa, mặc kệ người ngoài đoán già đoán non như thế nào, nàng cũng sẽ không thừa nhận.
Cửu hoàng thúc không nói gì mà đưa Phượng Khương Trần vào trong gian khác bên trong thạch thất, Cửu hoàng thúc mở một cái hộp bằng gỗ ra, mùi lưu huỳnh xộc vào mũi.
“Thuốc nổ? Lý Tưởng lại có thể tạo ra nhiều thuốc nổ như vậy, rốt cuộc tên khốn đó muốn làm cái gì?” Phượng Khương Trần nắm tay thành nắm đấm, phẫn nộ nói.
Cửu hoàng thúc không nói gì, yên lặng nhìn Phượng Khương Trần, chờ đến khi Phượng Khương Trần trút giận xong, Cửu hoàng thúc mới từ tốn mở miệng: “Ngươi không cần lo lắng Lý Tưởng muốn gì, cho dù hắn muốn làm gì thì cũng sẽ không có cơ hội, đợi đến thời cơ thích hợp, bổn vương sẽ loại bỏ hắn.
”
“Loại bỏ hắn? Ngươi bỏ được sao?” Tuy rằng Phượng Khương Trần không biết trong lòng Cửu hoàng thúc đang có ý đồ gì, nhưng nhìn hắn ngăn chặn đống bom sấm sét này cũng có thể đoán được, Cửu hoàng thúc không phải người an phận, nam nhân này có dã tâm và thực lực vô cùng to lớn.
“Chính xác là bổn vương không nỡ, tuy nhiên bản vương tin rằng ngươi có thể cho bản vương một lí do để loại bỏ hắn, Phượng Khương Trần, bổn vương phải tự biến thứ thuốc này thành bom sấm sét.
” Hắn không biểu lộ dã tâm của mình trước mặt người khác, Phượng Khương Trần là người đầu tiên cho nên hắn không từ chốt quyền lợi này.
“Ta không biết.
” Phượng Khương Trần thở dài, từ chối! Vô cùng kiên quyết.
“Không sao, bổn vương tin sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết, bổn vương cho ngươi thời gian một tháng, trong một tháng nếu ngươi biết, bổn vương sẽ giết Lý Tưởng, còn nếu không thì ta cũng không còn cách nào, chỉ đành giữ lại hắn.
” Cửu hoàng thúc nửa thương lượng nửa uy hiếp nói.
“Ngươi…” Phượng Khương Trần cắn răng: “Không có ngươi, ta vẫn có thể giết được hắn.
”
“Thật sao? Bổn vương rất mỏi mắt mong chờ.
” Cửu hoàng thúc giống như vừa nghe được truyện cười, khóe miệng cong lên: “Phượng Khương Trần, cái công cụ này của Lý Tưởng đã dẫn tới bốn nước lén thăm dò, ngươi cho là ngươi có cơ hội loại bỏ hắn, ngươi cho là bí mật muốn biến Lý Tưởng thành người tàn phế còn có thể giấu diếm được sao?” Nếu không có Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần căn bản không làm được.