Các đời hoàng đế Lam thị nhất tộc đều giao hảo với Phượng Cách nhất tộc, trên thực tế, Phượng Cách nhất tộc chỉ trông coi quản lý một phần ba đất của mình, bọn họ chưa từng nhúng tay vào sự đổi thay của hoàng vị Lam thị nhất tộc, ai ngồi lên vị trí đó cũng không quan trọng mất với Phượng Cách nhất tộc.
Trách nhiệm của Phượng Cách nhất tộc chỉ là bảo vệ thiên hạ, bảo vệ bách tính trong thiên hạ.
Phượng Cách Vương vẫn còn, đế vương của Lam thị nhất tộc cũng rất yên tâm, thế nhưng…
Không biết vì chuyện gì xảy ra, Lam thị nhất tộc với Phượng Cách nhất tộc trở mặt thành thù, Phượng Cách nhất tộc không còn tình nguyện đảm nhiệm việc bảo vệ thiên hạ nữa, thiên hạ đại loạn, Lam thị nhất tộc đuổi cùng giết tận Phượng Cách nhất tộc.
Tiền triều diệt vong, Lam thị nhất tộc và Phượng Cách nhất tộc cũng diệt vọng theo, Lam và Phượng Cách diệt vong, hai dòng họ từng tôn quý trước kia cũng biến mất theo, hai chữ đó cũng trở thành tầm thường.
Nếu chợt có người mang họ Lam và Phượng Cách xuất hiện thì bọn họ cũng chẳng liên can gì đến Lam thị và Phượng Cách thị kia.
Nhớ đến đủ thứ về tiền triều thì đó là một đoạn lịch sử đầy máu và nước mắt, hai dòng tộc tôn quý nhất – Lam thị nhất tộc và Phượng Cách nhất tộc đấu đá với nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, rơi vào kết cục diệt vong.
Chữ “Lăng” này, có một vị cao tăng đắc đạo để lại một lời tiên tri lúc Lam thị nhất tộc còn đang cường thịnh, vị ấy nói “Lan Lăng, Lam Lăng”, Lăng thị nhất tộc rồi sẽ đến hồi diệt vong, Lăng sẽ thay thế Lam, trở thành một chữ tôn quý nhất thiên hạ này.
Tên của hắn không thể dùng đến chữ “Lăng” này, nhưng lại dùng một “Lăng” gần giống với “Lăng” đó, nhưng chữ “Lăng” của hắn từ trước tới nay cũng chỉ có Vương gia Đại công tử mới có thể sử dụng…
Uống Tuyết Nhưỡng xong rồi uống những loại rượu khác sẽ không cảm nhận được mùi vị nữa.
Sau khi uống rượu tuyết xong, mọi người không uống tiếp loại rượu khác, Cửu hoàng thúc cũng không có ý định khuyên mọi người uống rượu, đợi đến sau khi buổi tiệc kết thúc thì tất cả vẫn tỉnh táo như trước.
Thừa dịp không có ai để ý đến nàng, Phượng Khương Trần lặng lẽ trốn đi.
Biệt viện của Cửu hoàng thúc rất lớn, ngay cả khi Phượng Khương Trần mới đến cũng được xếp cho một lạc viện, vừa đến lạc viện, Vương Cẩm Lăng đã đưa hai thị nữ đến tiếp đón.
Hai thị nữ không hổ danh là người đã được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, nhìn thấy y phục trên người nàng thì không có nhiều lời, thuần thục giúp nàng gỡ trang sức, hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục làm Phượng Khương Trần hoài nghi không biết mình có đang ở Phượng phủ không.
Nhã nhặn ngáp một cái, đợi sau khi vắt khô mái tóc dài, Phượng Khương Trần vẫy tay ra hiệu cho người lui hết xuống, chuẩn bị ngủ.
Buổi tối hôm nay, đầu tiên là kinh tâm động phách, sau đó là lo lắng đề phòng, rồi lại đến thấp thỏm không yên, nói chung là buổi tối hôm nay nàng chịu đựng đủ rồi, Phượng Khương Trần vừa lên giường đã ngủ mất.
Vốn nghĩ rằng hôm nay có thể ngủ ngon một giấc nhưng không ngờ lại giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nghe thấy tiếng động lạ, Phượng Khương Trần theo bản năng mở mắt ra, lại phát hiện…
Trong ánh sáng của ngọn đèn, Cửu hoàng thúc đang ngồi yên ở đối diện.
“Cửu hoàng thúc?” Phượng Khương Trần giật mình kêu lên, suýt nữa là cả người lăn xuống giường, ôm chăn vỗ ngực không ngừng, tức giận liếc mắt nhìn Cửu hoàng thúc.
Không cần phải hù dọa người như vậy, gần đây nàng bị dọa rất nhiều lần, càng ngày càng không lịch sự, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị người ta hù chết.
“Lá gan không nhỏ, ở bên ngoài mà cũng dám ngủ say như chết như thế.
” Cửu hoàng thúc cầm chén trà nguội bên cạnh lên uống , đôi mắt rũ xuống rất quân tử, không nhìn đến Phượng Khương Trần đang ở trên giường.
.