Phượng Khương Trần cười tự giễu, nàng đâu giống với những nữ nhân ngu ngốc kia, yêu cầu đối phương cả đời này chỉ được thích một mình mình, không cho phép đối phương xuất hiện sự tồn tại của nữ nhân khác.
Nàng chỉ cần vị trí chính thê, chỉ muốn có được tôn nghiêm và sự kiêu ngạo của nữ tử ở thời đại này, nhưng dù như thế, đối với nàng mà nói cũng đã là hy vọng xa vời.
“Ta cũng tin rằng ta đáng có được nam nhân tốt nhất trên đời này, nhưng thế thì sao chứ? Nam nhân tốt nhất trên đời này cũng không cho được những thứ mà ta muốn.
Cẩm Lăng, cảm ơn ngươi đã giúp ta giải vây, hy vọng Tây Lăng Thiên Lâm sẽ cố ký thế lực của Vương gia mà từ bỏ ý định của hắn, ta thà rằng chết cũng không muốn trở thành thiếp thất của nam nhân như thế.
”
Đây chính là sự bi ai của nữ tử, trong chuyện quốc gia đại sự, nhỡ có việc gì xảy ra thì người bị đẩy ra chịu tội là nữ tử, người chịu hy sinh cũng chính là nữ tử.
Nếu như Vương Cẩm Lăng không chắn cho nàng một lần, nếu như Tây Lăng Thiên Lâm mở miệng thỉnh cầu với hoàng thượng, vì sự hòa bình giả dối hoàng thượng sẽ không chút đắn đo, chắc chắn sẽ hạ chỉ tứ hôn, đến lúc đó nàng có muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.
Kháng chỉ là tội chết, nàng dù có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đối chọi với cả triều đình của một quốc gia, đến lúc đó dù nàng có tình nguyện hay là không, nàng đều phải ngoan ngoãn gả đến Tây Lăng, trở thành trắc phi của Tây Lăng Thiên Lâm.
Nghĩ đến những khả năng đó, Phượng Khương Trần liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, một nữ tử không có căn cơ như nàng, làm sao sinh tồn được ở Tây Lăng?
“Không nói đến việc chết hay không chết, ngươi yên tâm, chuyện mà Tây Lăng Thiên Lâm mưu tính nhất định sẽ thất bại, ta tuyệt đối không cho phép hắn nạp ngươi làm thiếp, cũng sẽ không để ngươi trở thành một thiếp thất không có tôn nghiêm, không thể kiêu ngạo.
Đừng nói là hắn, chính Cửu Hoàng thúc cũng không được, nếu không Cửu Hoàng thúc đã không phí sức tận tình tổ chức buổi yến tiệc này, cũng sẽ không để An Yên công chúa tiếp đãi Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán.
Người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngu ngốc, từ lời nói của Tây Lăng Thiên Lâm, Vương Cẩm Lăng có thể đoán ra được đối tượng hòa thân mà hắn ta vừa ý là Cửu Hoàng thúc, cùng với đó, người mà Tô Quán vừa ý cũng là Cửu Hoàng thúc.
Hành động lần này của Cửu Hoàng thúc vì muốn đang nhắc nhở Tây Lăng Thiên Lâm và Tô Quán, muốn tâm nguyện được đạt thành thì trước nhất hãy biết trước biết sau, dù sao thì vị trí Cửu Vương phi chỉ có một.
Cửu Hoàng thúc ngại phiền phức, cứ để bọn họ tự mình đấu đám dù kết quả cuối cùng có thể nào thì cũng không phải là kết quả mà Tô Quán và Tây Lăng Dao Hân mong muốn.
Đến lúc đó Cửu Hoàng thúc nói không cưới thì Tô Quán và Tây Lăng Thiên Lâm cũng không thể bắt bẻ được gì hắn, hắn đâu mở miệng hứa hẹn điều gì.
Thấy vẻ mặt vừa nghiêm túc lại vừa lo lắng của Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng vỗ nhẹ lên bả vai Phượng Khương Trần: “Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng thể hiện rõ ra ngoài, cứ thuận theo tự nhiên là được, chuyện mà Tây Lăng Thiên Lâm muốn cưới ngươi làm trắc phi đâu phải dễ như thế, dù sao ai cũng biết ngươi từng là vị hôn thê của Lạc Vương điện hạ.
Thân phận này đã xác định rõ rằng sẽ không có nam nhân nào dám cưới Phượng Khương Trần, mà nam nhân dám cưới Phượng Khương Trần lại không thể hứa hẹn nàng là chính thê.
“Ta biết, ta chỉ nghĩ mãi mà không hiểu được là Tây Lăng Thiên Lâm nhắm trúng ta ở điểm nào.
” Phượng Khương Trần miễn cưỡng cười cười, nhưng nụ cười này lại còn khó coi hơn không cười.
Nàng thật sự cười không nổi, nàng cứ lo lắng lỡ như Tây Lăng Thiên Lâm không thèm quan tâm điều gì mà cầu hôn với hoàng thượng, hoàng thượng chắc chắn sẽ không thèm cân nhắc đến ý kiến của nàng.
Đến lúc đó thánh chỉ đã viết xong, kết cục đã ấn định rằng nàng không thể nào thay đổi được.
Nếu đã biết trước thì nàng đương nhiên phải phòng bị từ sớm rồi, thời hiện đại có câu nói gì ấy nhỉ, Tây Lăng Thiên Lâm nhắm trúng điểm nào ở nàng thì nàng đổi không được sao!
Dù trong lòng Phượng Khương Trần có lo lắng đến đâu đi nữa thì lúc này không thích hợp để biểu hiện ra ngoài, càng không thể làm ra điều gì tỏ vẻ cự tuyệt.
Tây Lăng Thiên Lâm cầu hôn Phượng Khương Trần làm trắc phi, xét từ gia thế và tướng mạo mà nói thì là Phượng Khương Trần trèo cao, Phượng Khương Trần tất nhiên không muốn để người ta chỉ trích nàng là người cuồng vọng, tự phụ, tự cho mình là đúng.
Tương tự, khi Phượng Khương Trần cự tuyệt sẽ khiến Tây Lăng Thiên Lâm mất hết mặt mũi, khiến Tây Lăng Thiên Lâm phải khó xử.
Một nam nhân, nhất là nam nhân có xuất thân cao quý, kiêu ngạo cuồng vọng, sỉ diện và tôn nghiêm của bọn họ một khi bị người ta chà đạp thì sẽ làm nên chuyện điên cuồng gì, không ai có thể đoán trước được.
Cho nên, chuyện Phượng Khương Trần không nguyện ý gả cho Tây Lăng Thiên Lâm làm trắc phi, bất kể là ai cũng đều có thể ra mặt ngăn cản, duy chỉ có Phượng Khương Trần là không thể, Phượng Khương Trần cho dù có muốn làm gì thì cũng chỉ có thể làm trong tối, không thể để Tây Lăng Thiên Lâm và người ngoài phát giác ra.
Phượng Khương Trần hiểu rõ lợi hại trong việc này, không để Vương Cẩm Lăng phải nhiều lời, Phượng Khương Trần liền đưa tay véo mặt mình, thả lỏng gương mặt nhỏ nhắn đã hơi cứng đờ của mình.
“Yên tâm đi, ta không sao đâu.
” Phượng Khương Trần nhoẻn miệng cười, còn rực rỡ hơn ngọn đèn cung đình ở sau lưng, nhưng Vương Cẩm Lăng có thể nhìn thấy rõ ràng sự đau thương trong ánh mắt của nàng.