Hai công tử Vương gia và Tạ gia tất nhiên phong thái không cần phải bàn cãi, so sánh với những hoàng tử, quận vương khác thì không hề yếu thế hơn, cho dù không ai để ý đến thì họ vẫn có phong thái ung dung tự tại.
Nhẽ ra trong tình huống này, xem như Vương Cẩm Lăng chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng nhạt nhòa thì cũng sẽ không bị đám người “cho ra rìa”, nhưng Vương Cẩm Lăng lại cố ý đi tụt về sau mấy bước, cùng nhau đi ở phía sau cùng với Phượng Khương Trần.
Tối nay dường như Vương Cẩm Lăng vô cùng bám Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc còn ngầm dung túng hành vi này của Vương Cẩm Lăng, hình như còn đang tạo cơ hội cho hắn.
“Cẩm Lăng? Xảy ra chuyện gì thế?” Phượng Khương Trần kéo áo Vương Cẩm Lăng, cố gắng bước thật chậm, kéo dài khoảng cách với những người ở phía trước, nhỏ giọng dò hỏi.
Nếu còn không hỏi thì nàng sẽ nghẹn chết mất, chuyện xảy ra tối nay quái dị vô cùng, từ quần áo của nàng đến cả thái độ của Vương Cẩm Lăng với nàng nữa, chỉ lộ ra hai chữ “quái lạ”.
Vương Cẩm Lăng bước chậm dần, nghe thấy Phượng Khương Trần hỏi như thế, nụ cười trên mặt dường như có phần lo lắng, chỉ vào mấy người Trác Đông Minh ở đằng trước: “Khương Trần, ngươi không nghe khi nãy bọn họ đã nói gì trên bàn tiệc sao?”
“Nói gì chứ?” Hình như mấy người thái tử đã hàn huyên rất nhiều việc, hình như cái gì cũng nói nhưng lại giống như cái gì cũng chưa nói, cái kiểu giao thiệp này từ trước đến nay nàng đều không quan tâm đến.
“Hòa thân!” Vương Cẩm Lăng không còn vẻ nhàn nhã tự tin như ngày thường nữa, dường như còn đang có vẻ lo lắng bất an nào đó nữa.
Vương Cẩm Lăng như thế hiếm khi thấy được, làm Phượng Khương Trần cũng vô thức nóng ruột nóng gan theo, chỉ có thể hỏi tiếp: “Việc này thì có liên quan gì đến ta chứ?”
Phượng Khương Trần không hiểu nổi, bốn nước hòa thân thì mắc mớ gì đến nàng chứ?
Những người này không phải đang mượn cớ hòa thân để trát nên cái cảnh thái bình giả tạo à, nói với đối phương rằng ta không có ý định đánh người đâu, không chỉ thế mà còn hy vọng sẽ giao hảo với ngươi nữa, chúng ta cùng nhau hướng đến hòa bình.
Nam Lăng và Tây Lăng gả quý nữ đến Đông Lăng, một là để tâng bốc hoàng thượng, hai là muốn cài thám tử vào Đông Lăng.
Bắc Lăng cưới công chúa, giống như đang thừa nhận Đông Lăng là lão đại, muốn mượn quốc lực của Đông Lăng để phát triển nước mình.
Từng kẻ một đều cho rằng Đông Lăng coi tiền như rác, trái lại Đông Lăng đang tính kế bọn họ, nhưng mấy chuyện quốc gia đại sự này không phải là chuyện mà một nữ tử nhỏ nhoi như nàng quan tâm.
“Ngươi đó, có khi thật là thông minh, nhưng cũng có khi đầu óc như bã đậu.
” Vương Cẩm Lăng cốc một cái lên đầu Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần vội vàng tránh đi, đáng thương che đầu: “Làm gì mà hết người này tới người kia cứ cốc vào đầu ta thế, vốn đã không được thông minh rồi, lỡ bị cốc đến đần luôn là thảm lắm đó.
”
“Sao hả? Còn người khác dám cốc lên đầu ngươi à?” ánh mắt Vương Cẩm Lăng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, thoáng nhìn về phía Cửu Hoàng thúc, cười cười không nói gì thêm.
nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.
Xem ra mấy người Tô Quán đã hận nàng thấu xương rồi, mấy người An Yên công chúa chắc hẳn cũng ghen ghét lắm, còn cả Tây Lăng Dao Hân nữa…
Nàng không quên nổi ánh mắt mà hôm nay Đông Lăng Tử Lãng nhìn nàng và Vương Cẩm Lăng, ánh mắt đó… chậc chậc chậc, giống như thế Phượng Khương Trần nàng là vật sở hữu của Đông Lăng Tử Lãng, đang hồng hạnh xuất tường ngay trước mặt hắn.
Nàng cong môi cười cười, Phượng Khương Trần quyết định cứ mặc kệ những chuyện này trước đã, lúc nàng thay xong quần áo xong xuôi, Cửu Hoàng thúc đã đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, nàng có muốn tránh cũng không tránh được, hiện giờ điều cấp thiết nhất là: “Cẩm Lăng, việc bốn nước hòa thân rốt cuộc là đã xảy ra cớ sự gì, thật sự có liên quan gì đến ta sao?”
Vương Cẩm Lăng khẽ gật đầu, ban đầu hắn vốn chưa chắc chắn lắm, nhưng khi thấy Tây Lăng Thiên Lâm xuất hiện, lại nghĩ đến quần áo của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần thì hắn lập tức hiểu rõ….