Giọng nói không lớn nhưng bởi vì nàng và Vương Cẩm Lăng không cẩn thận trở thành tiêu điểm của buổi tiệc, đến mức nhất cử nhất động của hai người bọn họ đều bị người khác đặc biệt chú ý đến, nàng vừa dứt lời thì những người xung quanh lại không kiềm được nhìn sang Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng.
Đông Lăng Tử Thuần suýt nữa nhào lên ăn thua đủ với Vương Cẩm Lăng, tiếc sao Trác Đông Minh lại ngồi bên cạnh hắn, bị Trác Đông Minh tóm chặt ép về chỗ ngồi.
Đối mặt với ánh mắt ghen ghét của đám đông, Phượng Khương Trần chỉ vờ như không thấy, không chút áp lực hưởng thụ sự phục vụ từ thiên hạ đệ nhất công tử Vương Cẩm Lăng.
Nhà hoàn hầu hạ ở bên cạnh thấy được ám hiệu của Cửu Hoàng thúc, tiến lên chia thức ăn giúp Phượng Khương Trần, nhưng Vương Cẩm Lăng lại từ chối: “Không cần đâu, miệng Khương Trần nhà ta khó chiều lắm, vẫn nên để ta đi.
”
Trong lời nói như đang thể hiện sự thân mật của hai người.
Phượng Khương Trần cười cười không phản bác, sau đó lại mượn cơ hội quan sát vẻ mặt của mấy người xung quanh, phát biết là cái tên Vương Cẩm Lăng này bình thường đâu có như thế, đừng nói là trước mặt bao con người, chỉ hai người ở chung thôi đã thủ lễ nghiêm cẩn.
Hành động này của Vương Cẩm Lăng hình như đang cố làm để người nào đó nhìn thì phải.
Nhưng người đó là ai nhỉ?
Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn, nhìn từ trái qua phải, nhìn qua nhìn lại hai lần cũng không nhận ra là ai, người ở đây, từng kẻ một đều là cáo già, làm sao có thể tùy tiện để lộ cảm xúc được.
Người khả nghi nhất chính là Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc cũng không thay đổi sắc mặt mấy, đến cả mí mắt cũng không thèm chớp một cái, điều này khiến Phượng Khương Trần thầm thấy buồn buồn trong lòng.
Đấy… người ta rõ ràng không xem nàng ra gì, nàng còn thèm để tâm đến phản ứng của người ta làm gì chứ, nàng vẫn nên tập trung ăn ăn uống uống thôi, chỉ với đầu óc của nàng thì hoàn toàn không thể nào chơi nổi với đám người ở đây.
Vương Cẩm Lăng sẽ không hại nàng, cứ mặc Vương Cẩm Lăng muốn làm gì thì làm đi, nàng phối hợp là được.
Cùng lắm thì bị người của Vương gia ghi hận thôi mà, Vương Cẩm Lăng gây họa, hắn nhất định có thể giải quyết ổn thỏa, dù sao Phượng Khương Trần nàng cũng đâu có muốn bước vào cửa Vương gia, làm con dâu trưởng của Vương gia.
Hai người Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần biến thành nhân vật chính của bữa tiệc, lúc thái tử và Đông Lăng Tử Lãng chào hỏi đám người Tây Lăng Thiên Lâm, không thể kiềm được liếc nhìn Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần, chân mày thỉnh thoảng nhướng lên vài lần.
Hai người họ cứ làm trò buồn nôn như thế, không biết là rất thất lễ à?
Thấy thái tử và Đông Lăng Tử Lãng bất mãn, Trác Đông Minh không thể không ho nhẹ hai tiếng nhắc nhở, ám chỉ Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng đừng có làm quá cướp sự chú ý, không thấy ánh mắt An Yên công chúa, Tô Quán và Tây Lăng Dao Hân kia như đang muốn giết người à.
Hai người này còn ngồi yên như không biết gì cho được, Vương Cẩm Lăng đang muốn nữ nhân cả thiên hạ đều ghen ghét với Phượng Khương Trần hay sao?
Vương Cẩm Lăng đúng lúc nở nụ cười áy náy với đám người xung quanh, sau đó lại cúi đầu dùng bữa, vẫn như cũ không quên lấy thêm đồ ăn cho Phượng Khương Trần.
Nếu nói là Vương Cẩm Lăng không tuân thủ lễ nghĩa, nhưng hắn cứ làm hết lần này đến lần khác rất thoải mái ung dung, nhiều người ở đây nhìn chòng chọc như thế, hắn chỉ đơn giản gắp thức ăn cho Phượng Khương Trần, không có bất kỳ hành động thân mật nào, ngoại trừ câu nói “Khương Trần nhà ta” ra thì không còn cử chỉ ám hiệu nào khác.
Cả cái bàn tiệc này, ngoại trừ Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng ra thì hầu như ai cũng không thật sự đang ăn, ai cũng ăn không no, Tạ Tam và Vương Thất vì lo cho Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần nên cũng không có tâm tư ăn uống gì.
Đương nhiên mọi người cũng không phải vì bữa tiệc này mà đến đây, mục đích mà mọi người muốn đạt được trong bữa tiệc này trên cơ bản đều đã xong.
Sau bữa ăn, Cửu Hoàng thúc liền mời mọc đám người đến đình ngắm sen, biệt viện đã sớm chuẩn bị xong xuôi, khắp nơi đều có đèn đuốc sáng trưng, hệt như ban ngày.
Nhìn thấy Cửu Hoàng thúc không có vẻ gì tức giận hoặc là có ý nghĩ để tâm nào, Phượng Khương Trần cảm thấy hơi thất vọng, muốn nói trong lòng không vui thì đúng thật là vậy, nhưng Phượng Khương Trần cũng chỉ có thể cố gắng không nhìn đến.
Nàng đâu thể cưỡng cầu Cửu Hoàng thúc thế này thế kia được, nàng đã sớm hiểu rõ rằng khi tâm trạng Cửu Hoàng thúc tốt thì sẽ trêu chọc nàng, còn nàng cùng lắm chỉ là một nữ tử, còn hy vọng xa vời Cửu Hoàng thúc sẽ xem nàng như mỹ vị để thưởng thức hay sao.
Thái tử và Cửu Hoàng thúc đi ở đầu tiên, Tây Lăng Thiên Lâm, Bắc Lăng Phượng Khiêm và mấy người Đông Lăng Tử Lãng, Đông Lăng Tử Thuần, Trác Đông Minh đi sau nửa bước, không nhìn kỹ thì còn cho rằng bọn họ đang đi cùng nhau.
An Yên công chúa thì đang chào hỏi qua lại với Dao Hân công chúa và Tô Quán, hai người Tạ Tam và Vương Thất thì tỏ vẻ không mấy hứng thú, rất thẳng thắn đi ở sau cùng, bọn họ cũng không hi vọng mấy vào việc Cửu Hoàng thúc sẽ là một chủ nhà tận trách tận tụy được.