Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 656




Chương 656

 

Hắn sợ đấy, lấy phải một người vợ thế này về nhà, lúc ăn cơm nàng bảo với hăn hôm nay ruột ai đó ra sao, bị bệnh thế nào, rồi nàng đã mổ mấy cái thi thể, chắc hắn sẽ nôn ra hết mất. Còn nữa, lúc trên giường nàng sẽ thảo luận thủ pháp mổ xẻ thi thể với hắn, xem là sọ não được tách ra thế nào, chắc là hắn sẽ sợ đến mức té thẳng từ trên giường xuống.

 

Không phải là hắn nhát gan, mà là Phượng Khương Trần đáng sợ quá, gan lớn đến mức chuyện gì cũng nhúng tay vào, chẳng sợ đang chơi đùa với cái mạng nhỏ của mình đâu!

 

Hắn thấy buồn thay cho LCK đấy. Nếu Cửu Khánh biết ngày mai Phượng Khương Trần sẽ dùng cơm ở Trục Phong lâu với Phượng Khương Trần, chắc hắn sẽ buồn bực đến chết!

 

Phượng Khương Trần chỉ biết Trục Phong lâu là tửu lâu tốt nhất hoàng thành Đông Lăng. Mời người ăn cơm, nhờ người ta việc gì thì tất nhiên phải chọn được nơi tốt nhất, lại không biết muốn vào cửa Trục Phong lâu này cũng không dễ.

 

Muốn vào Trục Phong lâu, mỗi một khách nhân phải viết văn thơ đối ngẫu, sau đó ra lại phần thơ đối ngẫu khác.

 

“Không phải là dùng cơm thôi sao, ăn một bữa cơm cũng phiền phức như vậy? Đúng là giết người không gươm đao!” Phượng Khương Trần đứng ở cửa, trong lòng buồn bực một trận: “Vì sao các ngươi không nói cho ta biết sớm?” Sớm biết thế này, có đánh chết nàng cũng không đi vào Trục Phong lâu.

 

Nha hoàn cúi đầu, nói đầy uất ức: “Ai ở hoàng thành cũng biết mà.”

 

Rằng là vào một thi hội thì phải lấy hoa làm đề, phú một bài thơ để vào cửa thi hội, còn muốn vào Trục Phong lâu, sẽ phải làm thơ đối ngẫu với Trục Phong lâu, hơn nữa còn phải ra thơ đối ngẫu mới.

 

Trục Phong, theo đuổi phong lưu thiên hạ. Người đến Trục Phong lâu dùng bữa phần nhiều là đến vì những văn thơ đối ngẫu này. Đối ra được một tuyệt đối, viết ra một cái tuyệt đối, chắc chắn có thể phong lưu thiên hạ.

 

“Vậy đổi một nơi khác đi!” Phượng Khương Trần rất hiểu rằng bản thân có bao nhiêu trọng lượng. Đối với mấy câu đối này, chúng thật sự không phải khó khăn bình thường.

 

Thơ thì nàng còn có thể miễn cưỡng đọc mấy bài, nhưng thơ đối ngẫu thì sao? Chưa nói là nàng không đọc được, cho dù có đọc ra, thì cũng không chắc chắn sẽ hợp đối. Còn phải xem người ta ra câu đối như thế nào nữa!

 

Nha hoàn cúi đầu nói với nàng: “Nếu đổi một nơi khác, tất cả mọi người sẽ biết tiểu thư người không đối được câu đối của Trục Phong lâu!” Lại thêm một hồi phong ba đồn đãi nổi lên nữa.

 

Đến Trục Phong lâu ăn cơm cần đối thơ là sự thưởng thức gì đó, nhưng cố tình Phượng Khương Trần lại chẳng biết chuyện này: “Trục Phong lâu này là ai mở ra vậy? Định ra một cái quy củ nghe vớ vẩn như vậy?”

 

Ơ… Đầu nha hoàn sắp đập xuống mặt đất: “Trục Phong lâu là sản nghiệp của Vương gia, là do chính một tay Đại công tử mở ra, quy củ này cũng là do Đại công tử định. Bất cứ ai đến Trục Phong lâu dùng cơm là để tìm sự quang vinh. Đã có không ít tài tử ở Trục Phong lâu một câu thành danh rồi!”

 

Vậy nên Vương gia muốn đặt chỗ ở Trục Phong lâu mới như trở bàn tay… nha hoàn nghĩ xong lại bổ sung vào: “Tiểu thư, vị trí Vương quản gia đặt cho người là nhã gian ở lầu hai. Ở trước nhã gian có một phần câu đối, đối được mới có thể vào, bằng không chỉ có thể ngồi lại dưới lầu.”

 

Các nàng phát hiện ra, rằng có rất nhiều chuyện đến tiểu hài tử ba tuổi ở Đông Lăng cũng biết, nhưng thế nào mà tiểu thư nhà các nàng lại không, nên các nàng vẫn ngoan ngoãn giải thích kĩ càng.

 

Vẻ mặt Phượng Khương Trần càng ngày càng khó coi. Nàng nhìn ba chữ Trục Phong lâu, hai mắt sắp phun ra cả lửa, nói mà nghiến răng nghiến lợi: “Có phải là sau khi ta đối xong hai câu kia, ta còn phải để lại hai câu đối nữa không?”

 

“Đúng vậy, thưa tiểu thư.” Nha hoàn khẽ thở phào. Cuối cùng tiểu thư của các nàng cũng hiểu rồi.

 

“Có người nào được ngoại lệ hay không?” Sản nghiệp của Vương gia, hẳn là Vương Cẩm Lăng có ngoại lệ chứ? Phượng Khương Trần thầm nghĩ.

 

“Không có, dù là chính Đại công tử đến đây, cũng phải làm theo quy củ của Trục Phong lâu.” Đó chính là nguyên nhân ai ai cũng muốn đến Trục Phong lâu.

 

“Thật sao? Vậy nếu có ai đó để lại một câu thơ đối khó quá, không ai đối được thì làm sao bây giờ?” Không phải hay nói có cái gì gọi là tuyệt đối sao? Nhỡ nàng phải gặp thì thế nào?

 

“Tiểu thư, người có thể yên tâm. Quản sự của Trục Phong lâu là Thù Ngôn tiên sinh. Nếu thơ đối là quá khó không đối được, Thù Ngôn tiên sinh sẽ lại ra một đôi mới. Thù Ngôn tiên sinh chính là người đứng đầu Cửu Châu Bát Đại Gia, tài văn chương vô cùng nổi bật!” Tiểu nha hoàn nũng nịu giải thích, trong ngôn từ có chút tôn sùng với Thù Ngôn tiên sinh.

 

“Nhân vật như vậy, sao lại đến Trục Phong lâu làm quản sự?” Không phải văn nhân đều thanh cao, thanh cao đến mức không khom lưng dù chỉ năm thước à? Sao người này có thể vì Vương Cẩm Lăng cho mười thước mà đã khom lưng với đối phương rồi?