Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 649




Chương 649

 

Phượng Khương Trần luôn luôn cho rằng bản thân mình không giỏi giao tiếp, nhưng khi trò chuyện với Lục phu nhân ở Lục phủ, nàng lại thấy rất vui.

 

Lục phu nhân đã ngoài ba mươi, điều dưỡng thỏa đáng, hơn nữa cũng không sinh dưỡng hài tử, dáng người vẫn còn tương tự như một nữ tử được chiều chuộng.

 

Lục phu nhân xuất thân thư hương thế gia, thi từ thi họa mọi thứ tinh thông, cách ăn nói của bà ta không tầm thường. Kiến thức người này bất phàm, ôn nhu hào phóng khiến lòng người khác nảy sinh hảo cảm. Phượng Khương Trần thật sự không hiểu nổi, rằng vì sao Lục phu nhân lại cưới một nhân vật không khác gì đao phủ như Lục Thiếu Lâm.

 

Lục phu nhân cẩn thận chỉ điểm cho quan hệ với các gia đình trong kinh thành một phen, lại nói về đề tài y thuật mà Phượng Khương Trần quen thuộc, nói đến mức cuối cùng Lục phu nhân vui đến độ muốn giữ Phượng Khương Trần ở lại Lục phủ dùng bữa tối.

 

Với thân phận của Lục Thiếu Lâm, Lục phu nhân không thể qua lại với những gia tộc văn nhân thanh quý, mà bà lại không đàm luận được với gia quyến của những võ tướng, vậy nên bà cũng không có đối tượng gì để qua lại trong hoàng thành. Khó khăn lắm mới có được một đối tượng đến làm thân, Lục phu nhân thật sự thấy vui vẻ.

 

Phượng Khương Trần mỉm cười từ chối, nàng đang muốn nói hạ nhân của Lục phủ báo lại, thì Lục Thiếu Lâm đã trở về.

 

“Phượng tiểu thư, lão gia đã trở lại, vậy nàng cũng không thể đi rồi.” Một đôi mắt lấp lánh của Lục phu nhân dịu dàng đến mức có thể biến thành nước.

 

Phượng Khương Trần lắc lắc đầu: “Lục đại nhân trở về là để dùng bữa với phu nhân, sao Khương Trần có thể quấy rầy?”

 

Tuy là Lục Thiếu Lâm thê thiếp thành đàn, nhưng ông ta cũng rất tôn trọng người chính thê này.

 

Ở thời đại này, tam thê tứ thiếp là quy tắc chung, Phượng Khương Trần cũng không có gì không quen nhìn, không thể lý giải. Người có địa vị cao, ai lại không như thế này chứ? Hơn nữa ở neien đại này, hôn nhân đại diện cho sự kết hợp của hai gia tộc, không liên quan gì đến cảm tình.

 

Chính thê ở nhà trung kỳ thật là một phần công tác, một phần chức nghiệp cả đời. Cần để ý chuyện vặt trong nhà, giáo dục hậu đại của con cháu, có quyền lợi rất lớn trong nhà.

 

Chỉ cần không gặp phải người sủng thiếp diệt thê, không bám dựa quyền quý, thì thực ra quyền lợi của chính thê rất to lớn. Hầu như hậu viện và tài vụ trong nhà đều do chính thê tiếp quản, chính thê có quyền tùy ý mua bán của cải lấy tiền bạc hay thị thiếp thông phòng, vậy nên, Phượng Khương Trần có chết cũng không muốn làm thiếp.

 

Nàng không thể giống như một nha hoàn được, cả ngày phải làm theo quy củ trước mặt chính thê, đến đứa con mình sinh ra cũng không thể gọi mình là mẫu thân.

 

Tiếc là Phượng Khương Trần muốn chạy, nhưng Lục Thiếu Lâm thì không tha cho nàng. Nghe được tin Phượng Khương Trần đến, Lục Thiếu Lâm bèn thay y phục rồi đi vào hậu viện.

 

Tuy nói có nam nữ chi phòng, nhưng Phượng gia chỉ có một nữ tử là Phượng Khương Trần. Có ý chỉ Hoàng thượng ở đó, chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ không xuất giá, chỉ kén rể, nên Lục Thiếu Lâm đối đãi với Phượng Khương Trần như một nửa nam nhi.

 

“Phượng tiểu thư, ngươi là đến vì chuyện của Tôn phủ?” Lục Thiếu Lâm nóng vội đi vào, nói thẳng vô vấn đề.

 

“Tôn phủ? Chuyện gì của Tôn phủ?” Phượng Khương Trần ngạc nhiên mà nhìn Lục Thiếu Lâm, vẻ mặt khó hiểu, khiếp sợ trong lòng rất nhanh đã được đè ép xuống.

 

“Ngươi không biết?” Lục Thiếu Lâm cũng thấy chấn kinh. Nếu Phượng Khương Trần không đến vì chuyện của Tôn phủ, thì là vì chuyện gì?

 

Phượng Khương Trần lắc đầu, áp chế sự lo lắng trong lòng, bình tĩnh hỏi: “Lục đại nhân, đã xảy ra chuyện gì? Có liên quan gì đến Khương Trần sao?” Nàng ngây người ra giữa Lục gia. Không đến mức lại xảy ra chuyện gì nữa chứ?

 

Lục Thiếu Lâm không trả lời. Lục phu nhân vừa thấy tình huống này, dịu dàng đứng dậy: “Lão gia, Phượng tiểu thư, hai người cứ ngồi đi. Thiếp thân vào bếp xem thử. Hôm nay Phượng tiểu thư nên ở lại dùng cơm.” Nói xong, bà bèn cúi người đưa theo hạ nhân đi ra ngoài, để lại một mình hai người Phượng Khương Trần và Lục Thiếu Lâm, hai mặt nhìn nhau.

 

Lục Thiếu Lâm không nói gì. Phượng Khương Trần biết là con cáo già này đang đợi mình mở miệng, nhưng nàng cố tình không nói trước. Đã xảy ra chuyện gì nàng còn chưa biết, nàng có lo lắng thêm thì cũng bằng thừa.

 

Phượng Khương Trần cầm chén trà trong tay, khẽ nhấp vào một ngụm, đè lại sự lo lắng trong lòng.

 

Lục Thiếu Lâm vẫn luôn quan sát Phượng Khương Trần, ông ta nghĩ chắc chắn những lời mình vừa nói sẽ khiến Phượng Khương Trần kinh hoảng, lo lắng truy hỏi. Tuy nhiên, ông ta lại không ngờ, trừ việc lúc ban đầu nàng có hơi giật mình ra, thì căn bản nàng không hề lo lắng chút nào. Đó là sự trầm ổn mà tuổi này không hay có.