Chương 647
Lý Tưởng mấp máy môi, nhưng có thế nào cũng không nói ra lời. Trong lòng Dung Thanh Thu vô cùng sốt ruột, nhưng nàng ta cũng không dám biểu lộ ra trên mặt mình: “Lý lang, chàng nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
Lý Tưởng thật sự nổi giận. Hắn nhớ đến chuyện trước đó Hoàng thượng có phái vài người hiểu thần ngữ đến đây, bảo hắn nói chuyện để bọn họ đọc, nhưng những người đó như thế nào cũng không đọc được ý của hắn, Hoàng thượng lại cho là hắn không muốn nói.
Nữ nhân Phượng Khương Trần kia thật là nham hiểm, lại có thể phong kín đường đi của hắn. Chắc chắn nữ nahan này đã chuẩn bị tốt việc ra tay với hắn.
“Lý lang, chi bằng to đỡ chàng đứng dậy, chàng viết ra nhé!” Trong lòng Dung Thanh Thu sắp nóng chết, trên mặt hiện ra một bộ dạng lo lắng cho Lý Tưởng vô cùng.
Hoàng thượng đã cho phép Dung Thanh Thu, rằng chỉ cần nàng ta có thể khiến Lý Tưởng nói ra cách thức chứa Chấn Thiên Lôi, Hoàng thượng sẽ khôi phục phong hào Quận chúa cho nàng ta, lại được Hoàng thượng chỉ hôn. Dù thanh danh nàng kém hơn nữa thì sao, quận mã cũng không dám lấy nàng thì thế nào, nàng lại có thể hoành hành ở hoàng thành.
Lý Tưởng gật gật đầu. Tuy là tay hắn không thể viết, nhưng chân còn có thể. Nhất định hắn phải khiến cho nữ nhân đê tiện Phượng Khương Trần kia nhận đủ loại tra tấn.
Một khắc tỉnh lại kia, Lý Tưởng đã muốn dùng chân viết ra năm chữ “Phượng Khương Trần hại ta”, chỉ là Hoàng thượng không tin, chúng Thái y cũng không tin.
Dù có không tin, đám Thái y kia còn cố ý giải thích, là vì cứu hắn nên Phượng Khương Trần mới xuống tay với hắn. Mạng của hắn là được Phượng Khương Trần cứu về, Tôn Chính Đạo kia lại không cho hắn cái nhìn hòa nhã, nói gì mà hắn không thể xem ân nhân là kẻ thù.
Lý Tưởng giận dữ đến mức muốn giết người, nhưng hắn lại không thể nói ra chuyện bản thân giả “ngất”, chỉ có thể oán hận mà gật đầu.
Hoàng thượng không tin cũng không sao, Lý Tưởng tin là Dung Thanh Thu sẽ tin hắn. Dù sao Dung Thanh Thu cũng hận Phượng Khương Trần không thua gì hắn hiện tại.
Một thiếu nữ như Dung Thanh Thu sao có thể hiểu được điều Lý Tưởng muốn, hiểu ý của Lý Tưởng chính là Trấn Quốc công. Dung Thanh Thu còn đang rúc vào bên người Lý Tưởng, ẩn ý đưa tình với hắn. Dung Thanh Thu hiểu được, ánh mắt như thế này, nam nhân nào cũng không kháng cự được.
Quả nhiên, vẻ mặt của Lý Tưởng cũng từ từ trở nên rạng rỡ. Hắn hôn lên trên mặt của Dung Thanh Thu, trong mắt Trấn Quốc công hiện lên một ý khó chịu, nhưng nó rất nhanh, nhanh đến mức khiến người khác không nhìn thấy.
Làm trò trước mặt Trấn Quốc công, dám đùa giỡn nữ nhân của hắn, lá gan của tên Lý Tưởng này đúng là không phải to bình thường!
Lý Tưởng dùng chân viết ra mấy chữ “Phượng Khương Trần hại ta”, Trấn Quốc công và Dung Thanh Thu thất vọng một trận, trong lòng âm thầm phỉ báng.
Tên Lý Tưởng này là một thằng ngu à, lại là chứng nạn nhân, Phượng Khương Trần hãm hại hắn làm gì chứ?
Nếu Phượng Khương Trần muốn hại hắn thật, sao lại ra tay ở trong cung, huống chi trước đó hắn đã sắp chết rồi. Nếu Phượng Khương Trần muốn hại hắn, nàng ta chỉ cần không cứu hắn là được.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt Trấn Quốc công cũng không biểu lộ ra nửa phần, bộ dạng ông ta như khiếp sợ. Dung Thanh Thu lại làm bộ “quả nhiên là nàng ta”: “Ta chỉ biết nữ nhân kia cũng không phải hạng gì tốt thôi. Lý lang, là do ta cả, chính ta đã liên lụy đến chàng! Chắc chắn là vì ta nên Phượng Khương Trần mới hạ độc thủ với Lý lang.”
Lời nói của Dung Thanh Thu tình thâm ý trọng, nhưng chỉ có nàng ta hiểu được, rằng lúc này trong lòng nàng ta đang mắng Lý Tưởng nug ngốc. Tới tới lui lui chỉ được có năm chữ như vậy, khó trách Hoàng thượng cứ giận dữ.
“Lý lang, Phượng Khương Trần khinh người quá đáng. Nàng ta nhục mạ ta cũng được thôi, nhưng không ngờ nàng ta lại hạ độc thủ Lý lang, chuyện này còn khiến ta đau khổ hơn là giết ta nữa!” Dung Thanh Thu vừa khóc lên, khóc xong vài câu thì lau nước mắt, nắm quyền nói với vẻ tàn nhẫn: “Lý lang, ta muốn giết Phượng Khương Trần. Nhất định ta phải giết Phượng Khương Trần báo thù cho chàng!”
Hai mắt Lý Tưởng sáng lên, vội vã gật đầu. Quả nhiên hắn thật tinh mắt, nữ nhân hắn coi trọng thật là thông minh, cũng có sự sáng suốt, gan dạ.
“Nhưng Lý lang ơi, Phượng Khương Trần nàng có Đại công tử Vương gia bảo hộ. Ta, ta phải làm thế nào mới giết được nàng ta đây? Ta phải làm sao mới có thể khiến nàng ta sống không bằng chết?” Dung Thanh Thu vô lực mà khóc lên, vẻ mặt chờ đợi nhìn Lý Tưởng, che dấu sự vội vã trong lòng.
Ngu ngốc! Nhanh, nhanh nói ra cách chế tạo Chấn Thiên Lôi đi, nói thì ngươi sẽ lui thân thành công!