Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 64

 

Phượng Khương Trần ban đầu đối đáp câu được cầu chăng, nhưng sau khi trò chuyện, Phượng Khương Trần mới biết rằng Vương Thất công tử này vẫn có mấy phần kiến thức và tài năng. Từ miệng của hắn ta, Phượng Khương Trần đã học được rất nhiều về phong tục tập quán địa phương, nhân tình, lịch sử của Đông Lăng.

 

Hai người nói chuyện rất vui vẻ, cho đến khi nha hoàn đến nhắc nhở bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, cả hai mới đứng dậy với những dự định vẫn còn chưa xong.

 

Lúc này, Vương Thất đã gạt bỏ thành kiến với Phượng Khương Trần, hơn nữa còn tìm cách để hai người hòa hợp.

 

Không thể coi Phượng Khương Trần là một nữ nhân, thì coi nàng là một người bạn mà bạn có thể tâm sự, bất kể giới tính.

 

Sau bữa tối ở nhà họ Tạ, Vương Thất đưa Phượng Khương Trần đến Phượng phủ, trước khi rời đi còn để lại một câu như vậy: “Phượng Khương Trần, ta họ Vương tên Cẩm Hán, tự Diệu Sơ, xếp thứ bảy, người ta gọi là Thất công tử. Ngươi cũng có thể gọi ta là Cẩm Hán”

 

Phượng Khương Trần sững sờ một lúc, sau đó lập tức hiểu ra.

 

Trong thời cổ đại, cái tên là thứ rất quan trọng, khi đối phương sẵn sàng đem tên và tự nói cho bạn biết, có nghĩa là đã chấp thuận bạn rồi.

 

Vương công tử này, cũng thật là khá vui vẻ.

 

Phượng Khương Trần mỉm cười, liền đi về phía Phượng phủ, vừa bước đến tiểu viện của mình, đã…

 

“Người nào? Ra đây:” Phượng Khương Trần giơ tay lấy con dao mổ nhỏ trong ống tay ra, siết chặt trong tay, cẩn thận nhìn xung quanh.

nàng có cố gắng thế nào cũng không thể rửa sạch được.

 

“Tiện dân” trên người của Chu Hùng, bởi vì dấu ấn này là vô hình.

 

May mắn thay, tâm lý của Phượng Khương Trần đủ tốt, nhìn thấy người quen, Phượng Khương Trần đã hạ thấp cảnh giác. “Người có thất thủ, ngựa có thất thoãn, các hạ võ công cao cường, không phải vẫn bị thương sao?”

 

Phượng Khương Trần liếc nhìn vết thương đang chảy máu của Lam Cửu Khánh, tức giận trợn mắt.

 

“Theo ta vào.”

 

Lam Cửu Khánh do dự một chút, nghĩ rằng vết thương trên người mình, quả thật cần Phượng Khương Trần xử lý, liền ngoan ngoãn đi theo vào.

 

“Ngồi đi” Phượng Khương Trần đã mệt mỏi cả một ngày, trở về thì nhìn thấy Lam Cửu Khánh không thương tiếc thân thể mình như vậy sắc mặt thật sự không thể nào tốt hơn.

 

Nếu như khoác một chiếc áo blouse trắng trên người, Phượng Khương Trần lúc này chính là là Bác sĩ lạnh lùng trong truyền thuyết.

 

Lam Cửu Khánh nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng quét qua Phượng Khương Trần, ẩn chứa sát khí.

 

Nào biết, thần kinh của Phượng Khương Trần lại thô thiển đến mức hoàn toàn không cảm nhận được.