Chương 638
“Miễn lễ.” Cách xe ngựa, Phượng Khương Trần thoáng cảm thấy giọng nói của Cửu Hoàng thúc không được bình thường, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, thu người đứng dậy, cung kính mười phần, hoàn toàn không còn bộ dạng kiêu ngạo và cuồng vọng như ở trong Tĩnh Thu Viên nữa.
Phượng Khương Trần càng ngày càng thích ứng với cuộc sống hiện tại, dần dần đã hòa nhập vào nó.
“Lên xe.” Cửu Hoàng thúc ra lệnh một chút, Thái giám lập tức đặt bàn ghế xuống, giúp Phượng Khương Trần leo lên trên.
Không phải ai cũng giống như Đông Lăng Tử Lãng, thích bắt người ta làm bàn đạp. Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, mở cửa xe.
Bên trong xe ngựa, Cửu Hoàng thúc có chút không giống với lúc bình thường. Hắn thiếu đi một phần lạnh lẽo, nhiều thêm một phần tùy ý; thiếu một ít khoảng cách, nhiều hơn sự nhân khí.
Không có sự nghiêm cẩn và lão thành bình thường, Cửu Hoàng thúc nửa nằm trên giường nhỏ, bừa bãi tùy tính. Sợi tóc tán loạn trước ngực hắn, lông mi thật dài khép hờ, có sự thanh thản và thoải mái nói không nên lời.
Cửu Hoàng thúc như vậy không phải là lần đầu Phượng Khương Trần nhìn thấy, nhưng mỗi lần như vậy, nàng đều cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn, có một loại cứng người tay chân không biết làm sao. Nếu nàng không hiểu y, nàng còn cho là bản thân đã sinh bệnh.
Tú sắc khả san, không chỉ nói mỗi nữ tử, nam tử cũng tương tự. Ví dụ như Vương Cẩm Lăng, cũng giống như Cửu Hoàng thúc. Đối mặt với tủ sắc khả san, còn là nam tử trong lòng mình ngưỡng mộ, muốn nàng giữ được bình tĩnh, thật sự là không dễ dàng.
Phượng Khương Trần ngồi một nửa xổm ở cửa xe ngựa, sau khi bình ổn tâm thần rồi mới mở cửa xe đi vào. Nàng đang do dự nên ngồi hay nên quỳ, Cửu Hoàng thúc đã mở miệng: “Ngồi.”
“Tạ ơn Cửu Hoàng thúc ban tọa.” Ngôn từ Phượng Khương Trần cung kính, nhưng không có nửa cốt khí khách sáo nào.
Xe ngựa của Cửu Hoàng thúc rất lớn, hệt như một căn phòng nhỏ, nhưng có lớn đến đâu đi nữa thì cũng là xe ngựa. Ngồi bên trong xe ngựa không ổn, lúc xảy ra xóc nảy thì sẽ không tốt.
Lần trước nàng đã phạm xấu một lần rồi, Cửu Hoàng thúc nói nàng yêu thương nhung nhớ mình. Nàng tuyệt không thể phạm vào một sai lầm đến hai lần, phạm mê sắc thì được, nhưng cũng không thể mê đến mất mặt xấu hổ, còn là xấu mặt hai lần trước mặt cùng một người.
Sau khi Phượng Khương Trần ngồi ổn rồi, xe ngựa mới tiếp tục tiến về phía trước. Trong xe ngựa có hiệu quả chống chấn động vô cùng tốt, hơn nữa đường đi cũng bằng phẳng, hầu như Phượng Khương Trần không cảm thấy xóc nảy.
Cửu Hoàng thúc đặt sách sang một bên, ngồi thẳng, lôi ra một cái kỷ trà, lại lấy từ trong góc rối ra một bộ trà cụ và một túi lá trà.
Cửu Hoàng thúc đang làm gì vậy? Tự nhiên lại uống trà trên xe ngựa?”
Vẻ mặt Phượng Khương Trần hoang mang, nhưng Cửu Hoàng thúc không nói gì, nàng cũng không biết phải mở lời như thế nào. Nàng nhanh chóng nhìn lướt qua khuôn mặt bình tĩnh kia của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần lại cúi đầu nhìn Cửu Hoàng thúc pha trà.
Không thể không nói, người đẹp thì làm gì cũng đẹp cả. Tuy nói từ đẹp này dùng trên người Cửu Hoàng thúc không đủ dùng một chút nào, nhưng Cửu Hoàng thúc vô cùng xứng đáng với cái danh “mỹ nam tử.”
Dường như Cửu Hoàng thúc rất hiểu về trà. Nói “dường như” là vì Phượng Khương Trần hoàn toàn không hiểu gì về pha trà, không giống như bề ngoài nàng hay gỉa bộ. Nói chung lại cuối cùng nàng cũng không phải khuê tú cổ đại đọc hiểu bát kinh hay cầm kỳ thi họa pha trà. Trừ rượu ra, nàng chẳng biết cái gì nữa cả.
Phượng Khương Trần nhìn hắn đùa nghịch trà cụ một phen, cảm thấy thật thần kỳ, không ngờ lại xem đến mê mẩn.
Không bao lâu sau, bên trong xe ngựa liền ngập tràn một hồi hương trà. Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, lặng lẽ hít vào một hơi, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng.
“Trà Xuân Tuyết Vụ, nếm thử chút đi.” Cửu Hoàng thúc đưa chén đầu tiên cho Phượng Khương Trần, nàng nhận lấy mà thấy sợ vì được ưu ái.