Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 618




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 618

 

Hoàng thượng gật đầu: “Nói cũng đúng, Khương Trần, ngươi cố gắng hết sức là được rồi.”

 

“Khương Trần lĩnh chỉ.” Giọng điệu của Phượng Khương Trần nhẹ nhàng hơn mấy phần, làm cho người ta cảm giác như là nàng mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, nhưng chỉ có Phượng Khương Trần tự mình hiểu được loại cảm xúc khẩn trương có vẻ như hôm nay sẽ không dính dáng gì đến nàng cả.

 

Không có biện pháp nào, đã có tin tức Lam Cửu Khánh lộ ra từ trước thì đối với việc “khám chữa” cho Lý Tưởng nàng cực kỳ có niềm tin.

 

Lý Tưởng căn bản không hề có mặt ở trung tâm của vụ nổ, hơn nữa theo lời Lam Cửu Khánh thì trên người Lý Tưởng có mặc một bộ đồ chống cháy nổ, cũng không có vết thương nào trên người anh ta thì có nghĩa là vụ nổ không ảnh hưởng gì đến anh ta cả, người bị ảnh hưởng chỉ có cung nữ và thái giám của Thanh Diễn điện.

 

Hừ. . .Không phải đến từ hiện đại sao, không phải là tôn sùng sự bình đẳng của mọi người sao, nhưng đến lúc chuyện sống chết ở trước mắt thì không phải là lại đẩy người vô tội ra sao.

minh, nếu viện thủ đại nhân gây khó dễ cho họ thì họ chỉ có bỏ mệnh.

 

Vẻ mặt Phượng Khương Trần khiêm tốn chào hỏi với mọi người, nghe đám thái y khen tặng cũng liên tục đáp lại rằng nàng không dám nhận, cố ý tỏ thái độ khiêm tốn hết sức, sau khi nghe chẩn đoán của các thái y nàng cũng tỏ vẻ học hỏi, đồng thời còn không quên nịnh hót vài câu.

 

Thật ra nghề làm đại phu này rất chú ý đến thâm niên làm nghề, mà Phượng Khương Trần đứng giữa một đám thái y thì chắc chắn là hậu bối, nàng tỏ thái độ cung kính cũng là việc nên làm.

 

Trước kia nàng cũng muốn cung kính lắm, nhưng căn bản không có người để nàng làm như vậy, trong mắt họ đều coi nàng là một cô bé mồ côi không chỗ nương tựa, nàng chỉ có thể tỏ vẻ kiêu ngạo mới không bị người ta coi thường bắt nạt.

 

Nhưng giờ thân phận của nàng đã không giống thế, hơn nữa sau khi Vương Cẩm Lăng quay về Đông Lăng, thanh danh lan xa, nàng cũng trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng trong hoàng thành này.

 

Lúc này nàng có nhiều điều kiện để kiêu ngạo, nhưng nàng không thể tiếp tục làm vậy, không thể kiêu ngạo như trước, nếu không sẽ bị cho là đang bắt nạt người khác, nàng đứng ở chỗ càng cao thì càng phải khiêm tốn, dù ở đâu thì đạo lý này đều rất chính xác.

 

Khi ta đang hèn mọn như một hạt bụi mà tỏ vẻ khiêm tốn thì sẽ bị người ta nói là đê tiện thấp hèn, nịnh người ta thì người ta nói là đang lấy lòng; nhưng khi ta ở vị trí cao thì khiêm tốn lại được coi là có phong thái, nịnh người thì người ta nói là được giáo dục tốt.

 

Cùng là một sự việc như nhau nhưng do người có thân phận khác nhau làm ra thì hiệu quả cũng khác nhau.

 

Phượng Khương Trần tỏ thái độ khiêm tốn chiếm được ấn tượng tốt của các vị thái y, hơn nữa lúc này cũng không có ai muốn đắc tội nàng, cho nên mọi người thảo luận về bệnh tình của Lý Tưởng càng thêm thuận lợi, hoàn toàn không có nửa phần gây khó dễ hay giấu diếm gì.

 

Tôn Chính Đạo vừa lòng gật đầu, ông ta vẫn luôn rất tán thưởng trí tuệ của Phượng Khương Trần, nàng luôn hiểu rõ thân phận của mình, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

 

Phượng Khương Trần trông thì có vẻ không giỏi giao tiếp, nhưng khi thật sự tiếp xúc với nàng thì mới phát hiện ra thực ra nàng là người rất khéo đưa đẩy, trước mặt người thế nào nên tỏ thái độ gì, nên nói những gì nàng đều hiểu rõ.