Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 616




Chương 616

 

Không phải ai cũng có thể làm được việc cậy tài khinh người, bây giờ y làm được như vậy cũng là vẫn còn giá trị lợi dụng, Trác Đông Minh có thể chắc chắn một khi đã nắm giữ được phương pháp chế tạo bom sấm sét thì người đầu tiên muốn giết Lý Tưởng chính là Hoàng thượng.

 

Phượng Khương Trần có lẽ cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nàng có thể khẳng định trăm phần trăm là người tên Lý Tưởng này sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng nàng không ngờ lại nhanh như vậy.

 

“Trác Đông Minh, ngươi muốn ta tiến cung cứu người thì cũng phải để ta lấy hòm thuốc chứ, đi tay không thì ta chẩn bệnh thế nào?” Phượng Khương Trần dùng sức bỏ tay Trác Đông Minh ra.

 

Cổ tay nàng đã in hằn một vòng xanh tím, như vậy cũng có thể thấy lực tay Trác Đông Minh khỏe thế nào, hoặc là nói hắn căn bản không coi Phượng Khương Trần như phụ nữ.

 

“Để ta sai người đi lấy, nàng đi chậm quá.” Trác Đông Minh thuận miệng sai người bên cạnh lại bị Phượng Khương Trần ngăn cản: “Không được, hòm thuốc ở trong khuê phòng của ta, khuê phòng của nữ tử không phải người nào cũng có thể đi vào, mà người của ngươi cũng không biết ta muốn mang cái gì đi. Cho dù có gấp cũng chẳng thiếu gì một lúc như vậy, để ta tự quay về lấy.”

 

Nói giỡn rồi, Lam Cửu Khánh còn đang ở trong phòng nàng, mà cho dù không có y ở trong thì cũng không thể để cho ai xông loạn vào phòng nàng được.

 

“Phiền phức quá, nhanh lên đó, ta chờ nàng.” Trác Đông Minh tức giận trừng mắt với Phượng Khương Trần.

 

Người phụ nữ này, nói nàng ta là một người phụ nữ thì nàng ta còn cứng cỏi hơn cả một người đàn ông, nhưng không coi nàng như một người phụ nữ thì chuyện gì nàng ta cũng lấy thân phận nữ tử ra để nói.

 

Phượng Khương Trần quay người chạy về phòng lấy hòm thuốc, hễ là đồ vật gì có khả năng tiết lộ danh tính nàng đều bỏ ra, hòm thuốc lại trở nên giống như của những đại phu trung y bình thường khác.

 

Phượng Khương Trần cũng buộc dao mổ và gạc y tế vào bắp chân, ngoại trừ túi trị liệu thông minh ra thì không có thứ gì có thể khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người, còn túi trị liệu thông minh thì nàng cũng đã kích hoạt chế độ che dấu công năng, ngoài nàng thì không ai có thể mở nó ra.

 

Người đàn ông tên Lý Tưởng kia nhất định không phải là một người tử tế gì, nàng tuyệt đối không thể đặt nhược điểm của mình trên tay đối phương, một khi thân phận của nàng có vấn đề thì ngày nàng rời đi cũng không còn xa nữa.

 

Sau khi nhanh chóng làm xong mọi việc Phượng Khương Trần kéo rèm giường ra, tiêm thuốc kháng sinh cho Lam Cửu Khánh.

 

“Lam Cửu Khánh, Thanh Diễn điện nổ mạnh, Hoàng thượng tuyên ta tiến cung, nếu huynh có thể rời khỏi thì mau chóng đi đi, Phượng phủ không an toàn như huynh tưởng đâu.”

 

Thân thể Lam Cửu Khánh rất ít khi sử dụng thuốc kháng sinh như loại thuốc này, cho nên với y mà nói thì chất kháng sinh có hiệu quả rất rõ ràng, hơn nữa trước đó nàng đã xử lý tốt vết thương của y rồi, Lam Cửu Khánh đã có đầy đủ sức lực để rời đi.

 

“Được. Đi vào hoàng cung thì phải tự mình để ý cẩn thận, người kia cũng không bị thương đâu.” Lam Cửu Khánh nhắm mắt lại, qua lớp mặt nạ không thể nhìn ra biểu cảm trên mặt y, mà đến tận giờ khắc này Phượng Khương Trần mới phát hiện ra nửa khuôn mặt Lam Cửu Khánh để lộ ở bên ngoài mặt nạ trông rất kỳ quái.

 

Phượng Khương Trần cúi đầu, phát hiện trên nửa gương mặt lộ ra ngoài mặt nạ của Lam Cửu Khánh dường như có một lớp màng mỏng nào đó.

 

Đây là mặt nạ da người trong truyền thuyết sao?

 

Mặt nạ da người, vậy có nghĩa là khuôn mặt lộ ra ngoài của Lam Cửu Khánh không phải bộ dạng thật sự của y?

 

Hai mắt Phượng Khương Trần trừng lớn, tim đập thình thịch, hình như nàng lại biết thêm một điều mình không nên biết rồi.

 

Nếu không gặp phải vụ nổ và hỏa hoạn thì mặt nạ da người trên mặt Lam Cửu Khánh cũng sẽ không có khả năng bị bong ra, nàng đúng là gặp may, loại chuyện này mà cũng có thể gặp được.

 

“Làm sao vậy?” Lam Cửu Khánh mở mắt ra, tuy đã bị thương nhưng ánh mắt của y vẫn ghê gớm như trước, ánh sáng lóe lên trong mắt y như của một con mãnh thú đang lấy sức chuẩn bị xông lên, chỉ cần phát hiện ra có gì khác thường thì y sẽ ra tay tiêu diệt đối thủ trong một tích tắc.

 

“Không, không có gì, ta chỉ đang nghĩ làm sao huynh lại biết người kia không bị thương.” Phượng Khương Trần nuốt nước miếng, hai mắt cố mở to như thường, đón nhận ánh mắt của Lam Cửu Khánh, không dám né tránh.