Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 615




Chương 615

 

Nàng đột nhiên phát hiện ra thân phận của Lam Cửu Khánh rất không bình thường, hình như nàng đã phát hiện ra một bí mật không nên phát hiện rồi.

 

Hiệp khách giang hồ? Không, hiệp khách giang hồ tuyệt đối không thể tra ra được vụ nổ bom hay sự tồn tại của Lý Tưởng trong khoảng thời gian nhanh như vậy, chỉ có những người ở hoàng thành Đông Lăng, như Nam Lăng, Bắc Lăng, Tây Lăng mới có thể nắm bắt những thông tin này nhanh chóng đến thế.

 

Lam Cửu Khánh rốt cuộc là người nước nào?

 

Nhìn mặt nạ trên mặt Lam Cửu Khánh lần đầu tiên Phượng Khương Trần có loại ham muốn được xốc nó lên nhìn thử, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được.

 

“Hoàng tử Nam Lăng, thái tử Tây Lăng ta đều đã từng cứu mạng, thêm một cái mạng của huynh cũng chẳng có vấn đề gì, ta không muốn biết huynh là ai, cũng sẽ không tiết lộ chuyện của huynh.” Phượng Khương Trần giơ tay chạm vào cái mặt nạ lạnh lẽo kia rồi nhanh chóng rụt tay về.

 

Phượng Khương Trần đứng dậy định truyền dịch cho Lam Cửu Khánh thì đột nhiên nhìn đến thuốc Vương Cẩm Lăng đưa tới ở trên bàn trang điểm.

 

“A, sao ta lại quên mất cao tuyết liên bách hoa huynh đưa nhỉ, thuốc mỡ này mùi nồng, không những giúp miệng vết thương khép lại mà còn có thể che đi mùi máu tươi.” Phượng Khương Trần liền đi tìm phần thuốc mỡ còn lại.

 

Thứ này tuy là quý gia nhưng dùng trên người Lam Cửu Khánh nàng cũng không tiếc nuối gì, từ tin tức Tô Vân Thanh thỉnh thoảng lại lộ ra thì nàng đã hiểu loại cao này là Lam Cửu Khánh cho nàng.

 

Lần đầu tiên Phượng Khương Trần cảm thấy may mắn vì mình đã học nghề y, cảm thấy may mắn vì mình đã được tôi luyện qua trên chiến trường, cho dù hiệu quả của ngọn đèn không tốt nhưng tốc độ của Phượng Khương Trần vẫn nhanh như cũ, nàng băng bó miệng vết thương lại cho Lam Cửu Khánh, nhét tất cả quần áo dính máu vào túi trị liệu thông minh, lấy ra một bộ sạch sẽ thay cho y.

 

Vừa đổi xong quần áo thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân, hạ nhân cung kính đứng ngoài cửa: “Phượng tiểu thư, thế tử gia đến đây, nói là có việc gấp muốn tìm người.”

 

“Ta biết rồi, ta ra ngay đây.” Phượng Khương Trần làm bộ như vừa tỉnh ngủ, lên tiếng đáp lời rồi đứng dậy mặc quần áo, khi nàng ra khỏi cửa còn cố ý dặn dò nha hoàn: “Coi chừng hộ ta, không được để ai đi vào phòng.”

 

“Vâng.”

 

Phượng Khương Trần vừa đi đến sảnh lớn đã nhìn thấy Trác Đông Minh đang cực kỳ lo lắng, không đợi nàng đi tới hắn đã bước tới cầm tay nàng kéo ra ngoài: “Mau lên, tiến cung với ta.”

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mặt Phượng Khương Trần hơi mơ hồ, nàng biết sự việc nhất định có liên quan đến Lam Cửu Khánh, nhưng cụ thể là chuyện gì thì nàng không biết, nhìn bộ dạng này của Trác Đông Minh thì chẳng lẽ là trong cung đã xảy ra chuyện?

 

Trác Đông Minh thấy Phượng Khương Trần không theo kịp bước chân của hắn thì thả chậm tốc độ, vừa đi vừa giải thích: “Thanh Diễn điện đột nhiên nổ mạnh, người có thể chế tạo bom sấm sét kia bị thương, nhìn bề ngoài không thấy thương tích gì nhưng y vẫn hôn mê bất tỉnh, các vị thái y đều bó tay hết cách rồi, sau đó nhớ đến nàng nên Hoàng thượng phái ta đến tuyên nàng vào cung chữa bệnh cho người kia.”

 

Mặc dù Trác Đông Minh cảm thấy hành vi của Hoàng thượng vô liêm sỉ, nhưng là thần tử của Đông Lăng hắn hi vọng đất nước sẽ được hùng mạnh, cho nên mới có thể đặc biệt coi trọng Lý Tưởng như vậy, hoặc là nói từ trên xuống dưới đất Đông Lăng này đều coi trọng bom sấm sét Lý Tưởng chế tác mà không phải là bản thân hắn.

 

“Thanh Diễn điện nổ mạnh sao?” Cảm giác của Phượng Khương Trần hơi hỗn độn.

 

Khéo như vậy sao? Lam Cửu Khánh cũng bị bom nổ gây ra vết thương trở về, chẳng lẽ chuyện Thanh Diễn điện nổ mạnh có liên quan đến y? Hoặc có thể đây chính là tác phẩm của y?

 

Lam Cửu Khánh quả nhiên là một người rất mạnh.

 

“Đúng vậy, ta nghe nói từ các cung nữ và thái giám còn sống là lúc ấy y đang thử thuốc súng, nhưng không hiểu sao lại gặp phải hỏa hoạn. Nàng phải biết là theo chỉ dẫn của y toàn bộ Thanh Diễn điện đều sử dụng dạ minh châu để thắp sáng cả đêm, không hề có thứ gì có thể dẫn lửa.” Trong câu nói của Trác Đông Minh có thể nhận thấy ý bất mãn của hắn với Lý Tưởng.

 

Chưa làm được trò trống gì mà lại đưa ra một đống lớn yêu cầu, thậm chí còn muốn Hoàng thượng đưa con gái của Trấn Quốc Công vào trong cung, nói cái gì mà đó là phu nhân của y, không lễ lạt cưới hỏi mà gọi là phu nhân cái gì chứ.