Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 604




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 604

 

Lẽ nào là một người bạn xuyên không khác? Hung thủ gây ra vụ nổ ngày hôm nay?

 

Nếu không, sao có thể trùng hợp như vậy?

 

Trong lòng Phượng Khương Trần nhảy dựng, mong rằng hoàng thượng giữ nàng lại nhưng đừng để nàng quỳ ở giữa dễ thu hút sự chú ý của người khác. Hoàng thượng thấy nàng cứ quỳ lì ở đó thì trực tiếp phất tay: “Phượng Khương Trần, lui ra.” Nói cách khác, hoàn toàn không cho nàng cơ hội.

 

Phượng Khương Trần thầm oán trong lòng, không thể làm trái lệnh vua, nên nàng lặng lẽ lui ra ngoài. Chỉ có thể tự an ủi bản thân, nếu như người đó xuất hiện thì sau này sẽ gặp lại, không cần vội lúc nhất thời.

 

Tuy nhiên, sao sự việc này lại trùng hợp dính tới phủ Trấn Quốc Công, chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan tới tiền quận chúa Vũ An, cũng là thập tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ?

 

Cũng không biết người Trấn Quốc Công dẫn đến có phải bạn xuyên qua hay không? Nếu đúng vậy, Phượng Khương Trần có thể chắc chắn người đó nhất định là kẻ chế tạo bom sấm sét, ngay cả Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng không biết thứ đó là gì thì tuyệt đối không ai trên đại lục Cửu Châu có thể biết được.

 

Khi Phượng Khương Trần ra khỏi điện Thái Hòa, Trấn Quốc Công và người biết chuyện đó vẫn chưa đến, nàng không thể tỏ ra tình cờ gặp đối phương. Hơn nữa đây là hoàng cung, nàng không dám chạy lung tung, chỉ đành ngoan ngoãn theo thái giám đi ra ngoài.

 

Đi chưa được vài bước, đã bị hai cung nữ chặn đường: “Phượng tiểu thư, chúng tôi là người của Chiêu Yên điện, Tạ quý phi có lời mời.”

 

 

Phượng Khương Trần liên tục nói lời cảm ơn…Haiz…Chẳng phải bác sĩ ngoại khoa đi đến đâu cũng được người khác chào đón ư, tại sao tới nàng lại thảm như thế chứ? Người nào xuyên qua mà không thuận buồm xuôi gió, người gặp người thích. Còn người thảm giống như nàng chắc chẳng có bao nhiêu, mọi buồn khổ đều bị nàng chiếm hết rồi.

 

Phượng Khương Trần đi theo phía sau hai cung nữ đi tới một căn phòng nhỏ, rửa mặt chải đầu và thay một bộ quần áo sạch sẽ.

 

Nàng biết Tạ quý phi tìm nàng làm gì, trước đây Vương Cẩm Lăng đã từng nhắc tới Tạ quý phi vào cung nhiều năm nhưng vẫn chưa có thai, Tạ gia để nhị phu nhân tìm nàng chữa bệnh là muốn kiểm tra khả năng của nàng, sau đó mới để nàng chữa trị cho Tạ quý phi.

 

Vô sinh thuộc về bệnh phụ khoa, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường, Phượng Khương Trần lặng lẽ mở túi trị liệu thông minh.

 

Tạ quý phi khác với nhị phu nhân, nàng không muốn tham gia vào tranh đấu chốn hậu cung, nàng không thể chữa khỏi bệnh cho Tạ quý phi. Ấy thế mà, có thể mượn bàn tay người khác để kiềm chế hoàng hậu, nàng vui lắm. Tạ quý phi có con thì người buồn cuối cùng chính là hoàng hậu.

 

Đây không phải là lần đầu tiên Phượng Khương Trần tiến cung, nhưng là lần đầu có thời gian quan sát cảnh sắc trong cung.

 

Nàng cho rằng nhà họ Vương và nhà họ Tạ đã đủ xa hoa, có điều khi bước vào Chiêu Yên điện của Tạ quý phi, nàng mới biết cái gì gọi là một cái trên trời một cái dưới đất.

 

Nàng nghĩ rằng cửa sổ làm bằng lưu ly đã rất xa xỉ, không ngờ chỗ Tạ quý phi trực tiếp dùng sa mỏng dán lên cửa sổ, vừa thông thoáng vừa trong suốt, tốt hơn lưu ly gấp vạn lần.

 

Nàng tưởng rằng mình dùng gỗ trầm hương để lát sàn nhà rất lãng phí, chỗ Tạ quý phi trực tiếp lót đầy ngọc thạch, để chống trơn trượt trên ngọc thạch còn khắc hoa.

 

Nàng cho rằng mình dùng dạ minh châu chiếu sáng là xa xỉ lắm rồi, ai ngờ mỗi góc đèn trong phòng Tạ quý phi đều dùng dạ minh châu.

 

Mỗi ngóc ngách trong Chiêu Yên điện thật xoa hoa, lộng lẫy. Đến chỗ này rồi khiến người ta không muốn trở về, cho dù là một vật trang trí nho nhỏ cũng lịch sự tao nhã bất phàm.

 

Phượng Khương Trần líu lưỡi nhìn cung nữ dẫn đường đằng trước, con ngươi đen bóng khẽ xoay chuyển, trong mắt chợt lóe lên tia cười lạnh lùng.