Chương 603
Phượng Khương Trần tỏ ra vô cùng ấm ức và rầu rĩ: “Hoàng thượng, dân nữ thực sự không biết vũ khí giết người này, một cô nương khuê các như dân như làm sao biết được, nếu dân nữ biết đã sớm bẩm bảo với hoàng thượng nào dám lừa dối.
Hôm nay dân nữ đứng đây vì mình là một đại phu, cũng là con gái của Trung Nghĩa Hầu do hoàng thượng thân phong, ăn bổng lộc của vua thì trung thành với vua. Dân nữ nghĩ chắc hẳn hoàng thượng không đành lòng nhìn thấy dân chúng của Đông Lăng chết thảm trong tai nạn lần này, vì thế thần mới đứng ra hy vọng có thể dốc chút sức mọn để chia sẻ cùng hoàng thượng.”
Nàng nhường hết danh tiếng cho thái tử và Vương Cẩm Lăng, trao cả công lao cho hoàng thượng, có lẽ người nên thỏa mãn. Dù sao nàng cũng không biết, chắc hoàng thượng sẽ không giết nàng vì chuyện vặt này đâu nhỉ?
Nàng vừa mới giành vẻ vang cho Đông Lăng, kể cả khi hoàng thượng muốn giết nàng cũng phải chờ chuyện của Tây Lăng Dao Hân và Tô Quán được giải quyết hoặc qua sinh nhật của ông ta.
Trong khoảng thời gian này, nàng có thể vạch một kế hoạch chu toàn, nếu không thể nàng sẽ chạy đi tìm Vũ Văn Thanh.
Hoàng thượng không nói lời nào, nhưng sắc mặt ông ta trầm xuống. Mọi người không biết trong lòng hoàng rốt cuộc đang nghĩ gì, có điều thái tử biết hoàng thượng đang buông tay.
Thái tử lặng lẽ kéo quần áo ướt đẫm mồ hôi, bước lên một bước nói: “Bẩm phụ hoàng, người của công bộ còn chưa hiểu chất gây nổ này, sao một cô nương như Phượng tiểu thư có thể hiểu được? Sự việc hôm nay là do nhi thần suy nghĩ không chu đáo, chỉ muốn tìm hiểu y thuật của Phượng tiểu thư, lại quên mất một cô nương như nàng không thích hợp xuất đầu lộ diện, phụ hoàng muốn trách phạt xin cứ phạt nhi thần đi ạ!”
Thấy thái tử mở miệng, Đông Lăng Cửu khẽ nhúc nhích ngón tay, một vị quan văn bên dưới thức thời đứng dậy: “Bẩm hoàng thượng, theo lời thái tử nói cộng thêm những gì chứng kiến ở cửa thành, hạ quan cảm thấy cách làm của Phượng tiểu thư rất giống các vị đại phu trên chiến trường.
Theo thần suy đoán, hồi nhỏ Phượng tiểu thư đã từng nghe Trung Nghĩa Hầu kể về những đại phu trong quân doanh. Thần nhớ rõ đại đệ tử của cốc chủ Huyền y cốc có giao tình rất tốt với Trung Nghĩa Hầu, trước kia cũng thường xuyên ra vào phủ Trung Nghĩa Hầu.”
Có người bắt đầu thì có người hùa theo, không ít quan viên có mặt ở đây đều đi ngang qua cửa thành, còn sống trở về cũng xem như nhặt được một mạng. Mà Phượng Khương Trần có thể bất chấp nguy hiểm cứu Vương Cẩm Lăng, hành động như vậy dù ít dù nhiều cũng khiến người ta cảm động.
Trên đời này, người có thể bất chấp tính mạng cứu một người không có bất cứ quan hệ gì với mình cực kì ít, nếu như một cô nương có tình nghĩa như Phượng Khương Trần bị chết thì thật oan uổng.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, nàng biết hôm nay mình đã vượt qua thử thách một cách an toàn. Chỉ là, Phượng Khương Trần cảm thấy khá xa lạ với đại đệ tử của Huyền y cốc mà vị đại nhân kia vừa nhắc tới, trong đầu nàng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Nhà nàng có giao tình với Huyền y cốc? Nhớ tới dáng vẻ cứu giúp của cốc chủ Huyền y cốc, Phượng Khương Trần nghi ngờ ngoài chuyện đối phương đến xem hai mắt Vương Cẩm Lăng đã hồi phục thị lực chưa ra, có lẽ cũng vì để làm chỗ dựa cho nàng.
Nàng còn nhớ lúc đó rất nhiều đại phu đang tranh cãi ầm ĩ, Huyền y cốc chủ xuất hiện bọn họ mới bình tĩnh lại, như vậy xem ra…
Chẳng trách những người đó không hề cảm thấy kinh ngạc trước y thuật của nàng, hóa ra nhà nàng và Huyền y cốc có giao tình.
Nàng đã đánh giá thấp thân phận của mình, dù cha nàng xuất thân dân gian, mẹ nàng là người nghèo khổ nhưng tuyệt đối không phải là người bình thường. Nếu không, làm sao có thể quen biết đại đệ tử của Huyền y cốc?
Phượng Khương Trần thầm phỉ nhổ nguyên chủ của thân thể này, nhiều chuyện quan trọng như vậy sao cô ta không nhớ nhỉ, thật là phí phạm tài nguyên.
Hoàng thượng vừa tạo áp lực vừa ban ơn, chẳng thèm hỏi gì nhưng trong lòng đã sớm nhận định Phượng Khương Trần không biết gì.
Phải biết rằng hoàng thượng bày ra trận chiến hôm nay, đừng nói là cô một gái yếu đuối ngay cả ma vương tàn nhẫn độc ác cũng không thể trợn mắt nói dối trước khí thế ở nơi này.
Mấy hôm trước, Phượng Khương Trần lập công ở Thú Uyển, hoàng thượng sẽ không giết nàng. Chỉ là đang muốn tìm bậc thang, vì thế hoàng thượng không ngăn cản lời khuyên can của thái tử và các đại thần khác.
Thấy sự việc cũng hòm hòm, hoàng thượng đang chuẩn bị mở miệng thì bắt gặp thái giám chạy vào từ ngoài điện, sau khi hành lễ xong liền nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Quốc Công cầu kiến, nói rằng một nghĩa sĩ trong phủ của ông ta biết vũ khí hôm nay làm bị thương người khác ở cửa thành là gì.”
“Thật sao?” Chả hỏi được gì từ miệng Phượng Khương Trần, hoàng thượng vốn chẳng có hy vọng gì, nào ngờ hy vọng lại xuất hiện. Ông ta vui vẻ đứng dậy khỏi ghế rồng: “Truyền, truyền Trần Quốc Công yết kiến.”