Kinh ngạc là thật, nhưng mà sự hoảng loạn và sợ hãi kia thì đều là nàng giả bộ cả thôi.
Còn về phần khóc lóc hu hu kia cũng có chút thật thật, tại vì cú ngã vừa rồi của nàng lực đạo có chút quá tay thành ra là cả người cũng đau ê ẩm.
Nhìn thấy thứ đồ trên bàn của Hoàng Thượng, Phượng Khương Trần liền lệ rơi đầy mặt.
Một bộ dáng suy sụp nặng nề!
Tự nhiên lại có một tên cường đạo xuyên qua chứ, thành ra thứ hắn ta đem tới chẳng phải là loại thuốc nổ bình thường mà là loại lựu đạn cầm tay có sức công phá khủng.
Mấy túi thuốc nổ hôm nay xuất hiện quá bất ngờ, nàng chỉ mờ mờ nhìn thấy mấy túi màu đen phóng tới, nàng tưởng đó chỉ là mầy túi thuốc nổ bình thường nhưng chẳng ngờ được hoá ra lại là loại lựu đạn có lực sát thương liên cường.
Lựu đạn trông nhỏ gọn nhưng bên trong có chứa thuốc nổ, bên ngoài thì được bọc bởi một lớp kim loại, bên trên là ngòi nổ.
Loại lựu đạn này sử dụng để công kích mục tiêu căn cứ vào tầm xa hay gần mà điều chỉnh cự li ném.
Bàn về sức công phá thì nó có thể nổ banh một miếng kim loại, thậm chí là làm nổ xuyên qua lớp áo giáp kiên cố, lực sát thương so với hoả dược mạnh bạo hơn rất nhiều.
Phượng Khương Trần trong lòng không nhịn được mà lôi cái tên xuyên qua kia mắng chửi vạn lần.
Mẹ nhà hắn ta, tự nhiên lại làm ra loại lựu đạn này hại nàng chẳng làm gì cũng bị vạ lây, lại còn bị Hoàng Thượng bắt tiến cung thăm dò chất vấn.
Cũng may là nàng phản ứng nhanh không thì hôm nay chắc chắn sẽ không có biện pháp thoát thân.
Có lựu đạn thì chẳng phải thiên hạ này sẽ đại loạn sao?
Phượng Khương Trần trong lòng liền cảm thấy bất an, trong túi thông minh của nàng có không ít đồ tốt nhưng ngoại trừ đồ để chữa bệnh thì nàng chưa bao giờ dám lôi ra dùng nhưng thứ đồ khác vì sợ sẽ phá huỷ quy tắc của thế giới này, trở thành tội nhân thiên cổ.
Nàng cũng không ngờ tự nhiên lại xuất hiện một tên ngu ngốc, không cố gắng thích ứng với cuộc sống mà lại đem vọng tưởng thay đổi.
Đúng là quá ngây thơ rồi.
Kẻ có thể làm ra lựu đạn này chắc không thể để lọt vào tay bậc đế vương được rồi, nếu không thì chỉ có đường chết thôi.
Thật không hiểu tên ngốc mới xuyên qua đây nghĩ thế nào mà thực sự tưởng rằng chỉ bằng một quả lựu đạn là có thể chinh phục được thiên hạ cơ chứ, thật đúng là nhảm nhí.
Phượng Khương Trần cúi đầu giả vờ sợ hãi, song cũng không dám nhìn đến ánh mắt của Hoàng Thượng với thuộc hạ của ông ta.
Những kẻ ở đây đều không phải dạng tầm thường, chỉ cần nàng lộ ra chút sơ hở nào thì chắc chắn sẽ chết.
Nhưng mà… khóc gào cả nửa ngày mà chẳng thấy Hoàng Thượng có phản ứng gì khiến Phượng Khương Trần trong lòng buồn bực chết mất.
Nếu cứ như này tiếp nàng sợ là sẽ không giả bộ được nữa.
Thật lâu không thấy Hoàng Thượng trả lời, Phượng Khương Trần cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn ông ta mà ngẫm nghĩ một hồi rồi chớp chớp mắt cố gắng đứng dậy.
“Rầm…” Phượng Khương Trần nghiêng sườn sang bên trái, mượn lực ở tay chống xuống đất rồi thuận tiện ngã luôn xuống.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: này thì bơ ta, đã thế ta không cần trả lời ngươi luôn.
“Hoàng Thương, Phượng Khương Trần hôn mê bất tỉnh rồi ạ.” Thái giám tiến lên xem xét rồi nói.
Phượng Khương Trần không có khiếu giả bộ ngủ nhưng mà giả bộ bất tỉnh thì vẫn là có chút bản lĩnh, ít nhất là cũng không để tên thái giám này nhận ra được.
Nếu như Phượng Khương Trần nhìn đến Cửu Hoàng thúc thì chắc chắn nàng sẽ phát hiện ra hàng mi hơi cong của hắn lúc này lại tựa tuyết xuân tan và ánh sáng màu ngọc lưu chuyển sâu trong đôi mắt ấy còn ẩn giấu ý cười nhàn nhạt.
“Truyền thái y.” Là Phượng Khương Trần vui mừng quá sớm rồi, Hoàng Thượng căn bản không có ý định tha cho nàng.
Nhưng Phượng Khương Trần cũng không sợ.
Tình trạng hiện tại của nàng tuyệt đối là do làm việc vất vả trong thời gian dài nên thân thể suy yếu, lại thêm chuyện bị thương tâm rồi kinh hách.
Quả nhiên, mấy thái y luân phiên tiến lên chẩn đoán bệnh cho nàng đều nói ra kết quả tương tự như Phượng Khương Trần dự đoán.
Không phải là Phượng Khương Trần liệu sự như thần mà do nàng biết cách dựa vào sơ hở của các phương pháp chữa bệnh trong Trung y thôi.
Ví dụ như nàng có thể điều chỉnh hô hấp hay, thay đổi tần suất của mạch đập hoặc là làm cho sắc mặt trở nên khó coi, vẻ mặt thêm chút tiều tuỵ.
Cứ như thế một người bình thường không có bệnh gì cũng có thể chẩn đoán ra vài cái bệnh rồi.
Phượng Khương Trần nghe thấy kết luận của thái y liền cảm thấy an tâm một chút.
Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ cho nàng trở về nhà ai ngờ ông ta lại lạnh nhạt nói: “Các ngươi mau nghĩ biện pháp khiến Phượng Khương Trần tỉnh lại đi, trẫm còn có chuyện muốn hỏi nàng.”
Đúng là máu lạnh mà!
Phượng Khương Trần trong lòng mắng chửi không thôi nhưng cũng không dám hành động bừa bãi.
Đám thái y lại tiến lên, hết bắt nàng uống thuốc thì lại đến châm cứu rồi vẩy nước.
Bọn họ cứ làm vậy cho đến khi Phượng Khương Trần bị sặc nước mới nói: “Xin Hoàng Thượng yên tâm, Phượng Khương Trần sắp tỉnh lại rồi.”